Làm sao có thể không đau.
Có những nỗi đau, dù bây giờ chưa giải tỏa được, ít nhất cũng có thể tạm thời chuyển dời sự chú ý.
Đàm Khê Nguyệt đến cửa nhà máy đúng lúc tan tầm, Lục Tranh lái xe đưa cô đến, nếu không thì không kịp giờ. Xe vừa dừng lại đã thu hút không ít ánh mắt qua lại. Thời này, nhà nào có một chiếc ô tô nhỏ ở thị trấn đều là chuyện lạ. Ngay cả giám đốc nhà máy họ, mỗi ngày ra vào cũng chỉ đi một chiếc xe Minibus cũ kỹ.
Xe của Lục Tranh là một chiếc Santana. Trước đây, một khách hàng đã thế chấp chiếc xe này cho anh để trừ nợ. Dịch Nhiên rảnh rỗi không có việc gì làm đã sơn lại toàn bộ chiếc xe, trông nó như mới. Lục Tranh cũng không phải không mua nổi xe mới, nhưng anh cảm thấy không cần thiết. Đường trong thôn hẹp, đi xe máy vẫn tiện hơn. Chiếc xe này ngày thường anh cũng ít khi lái, phần lớn là Dịch Nhiên và Phùng Viễn lái đi chơi.
Hôm nay anh mới thấy có một chiếc xe cũng không phải là đồ trưng bày, nếu không cô mặc váy, anh đi xe máy đưa cô chắc chắn sẽ không tiện.
Đàm Khê Nguyệt xuống xe, không nói một lời nào, vội vã đi về phía nhà máy.
Lục Tranh biết cô đang giận, trách anh vừa rồi trong bếp đã không biết kiềm chế, nhưng lúc đó cô cứ như một yêu tinh mê hoặc lòng người, nếu anh có thể nhịn được mà không làm gì, thì anh căn bản không phải đàn ông.
Anh bước đến, giữ chặt cô lại.
Đàm Khê Nguyệt quay đầu, liếc anh một cái, rồi lại nhìn sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Buông tay ra, em bị muộn rồi.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT