Tiểu Thất Nguyệt sinh vào giữa mùa hạ, nhưng lại giống mẹ, thích nhất mùa đông lạnh giá.
Bé thích nhất trời tuyết, những bông tuyết lớn hơn cả lông ngỗng bay lả tả trên trời. Cứ như thế suốt cả một đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy, vừa mở cửa, đập vào mắt đã là khung cảnh trắng xóa như thế giới cổ tích trong sách mẹ kể.
Ba làm việc gì cũng giỏi, anh trồng được rất nhiều loài hoa đẹp, làm đồ ăn rất ngon, cũng làm được những ngôi nhà nhỏ xinh cho thú bông của bé. Anh còn đắp được đủ loại người tuyết, có vịt con, có chó con, và cả mèo con.
Chú mèo tuyết ba đắp là xinh đẹp nhất. Ba nói chú mèo nhỏ là mẹ, Tiểu Thất Nguyệt không hiểu, tại sao mèo nhỏ lại là mẹ? Bé chạy vào phòng hỏi mẹ, mẹ vẫn còn đang ngủ. Lúc ngủ, mẹ cũng xinh đẹp, mái tóc đen nhánh, óng ả xõa trên gối, giống như món mè đen bé từng ăn. Làn da trắng hồng, còn mịn hơn món thạch quả đào bà ngoại làm cho bé.
Tiểu Thất Nguyệt ghé sát giường, tay nhỏ chống cằm, nín thở, nhìn kỹ mẹ. Mẹ hình như đang cười, mẹ chắc đang mơ một giấc mơ đẹp, nhất định là mơ thấy bé và ba.
Bé muốn đi nói cho ba biết mẹ đang mơ thấy họ. Cái chân nhỏ đung đưa trên không trung vừa chạm đất, lại nghĩ ra điều gì, lại nhấc lên lần nữa. Bé xích lại gần hơn, phải hôn mẹ trước. Phải hôn thật nhẹ, không được làm mẹ tỉnh giấc.
Bé hôn mẹ một cái, đang định rời đi thì bị mẹ ôm lấy. Tiểu Thất Nguyệt hét lên một tiếng, cười ha hả: “Mẹ, mẹ đang giả vờ ngủ!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play