Đàm Khê Nguyệt toàn thân lộn xộn, chiếc váy hai dây bị vò thành một đống nhăn nhúm, chẳng che được gì. Cô muốn kéo chăn lên che người, nhưng chăn lại đè dưới thân họ, cô không tài nào kéo nổi.
Anh nhìn chằm chằm cô, sắc mặt đen lại, ánh mắt trầm lắng.
Đàm Khê Nguyệt bị anh nhìn đến rụt rè một chút, nhưng rồi không cam chịu yếu thế mà nhìn lại. Chẳng lẽ chỉ có anh được nói cô nhỏ, mà cô thì không thể nói anh?
Cô hít một hơi, nằm lại gối đầu, cố tỏ vẻ bình tĩnh, rồi dùng giọng điệu chọc tức người không muốn đền mạng, chậm rãi nói: “Hung dữ làm gì, em chỉ nói sự thật thôi mà. Anh đâu đến nỗi thẹn quá hóa giận, thế thì anh cũng quá keo kiệt rồi —”
Lời cô còn chưa dứt, tay đã bị anh nắm lấy, kéo chặt xuống. Đàm Khê Nguyệt lập tức phản ứng lại anh muốn làm gì, cô cố gắng rụt tay lại phía sau, hai người giằng co trong im lặng. Cuối cùng cô không thắng nổi anh, tay rơi xuống, nóng đến mức cả người cô run rẩy. Cô cắn chặt môi, mới không để tiếng nức nở tràn ra. Anh giữ chặt tay cô, cô có thể cử động, nhưng muốn rời đi thì không thể nào.
Răng Đàm Khê Nguyệt đều đang run lên, vẫn còn cứng cổ cãi bướng: “Có gì mà sờ, sờ nữa cũng không lớn hơn được bao nhiêu đâu.”
Lục Tranh cười lạnh. Cô lại có thể gặp qua lớn đến cỡ nào chứ, cái dáng vẻ yếu ớt của thằng họ Lâm kia mà đá một cước lên thì có thể lăn tám cái ngã, thật đúng là anh không thèm khinh thường anh ta.
Đàm Khê Nguyệt bị nụ cười đầy ẩn ý của anh kích cho sinh phản cốt. Cô không trốn thoát được, liền đón nhận. Cô nắm chặt tay, dùng chút sức. Hầu kết Lục Tranh khẽ nhúc nhích. Anh túm lấy eo cô, ôm cô lên người mình, tay đặt lên dây áo cổ, còn chưa dùng sức, "soạt" một tiếng, bộ quần áo bị xé thành hai mảnh rách nát.
Đàm Khê Nguyệt tức giận đấm một quyền vào vai anh: “Anh là thổ phỉ sao, bộ đồ này còn mới đó!”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT