Vết thương trên ngón tay của Lục Tranh, những người khác thì không nói, nhưng Đàm Khê Xuyên thì xót xa muốn chết. Hết múc cơm cho em rể, lại gắp thức ăn cho em rể, hận không thể đút từng cái sủi cảo vào miệng anh.
Ngược lại, Đàm Khê Nguyệt không còn để tâm đến vết thương trên ngón tay anh nữa. Ban đầu cô bị anh dọa sợ vì thấy máu chảy quá nhiều, nhưng khi xử lý vết thương cho anh, cô phát hiện vết thương không hề sâu. Anh chắc chắn lại đang giả đáng thương.
Cố Huệ Anh lạnh mặt nhìn đứa con trai lớn ngốc nghếch cứ la hét ầm ĩ, muốn bước tới tát cho anh ấy một cái. Rồi bà lại nhìn sang con gái đang yên lặng ăn cơm, ít nhiều cũng cảm thấy vui mừng một chút. Tâm cơ của anh có nhiều đến mấy, cũng không thắng nổi một người không mắc mưu anh.
Lúc về, Đàm Khê Nguyệt là người lái xe. Anh nói tay anh đau, không thể lái. Về đến nhà, anh cũng không tháo được dây an toàn, cũng là vì tay đau.
Đàm Khê Nguyệt cười như không cười nhìn anh, anh đúng là diễn kịch đến nghiện rồi.
Lục Tranh đưa ngón tay bị thương ra trước mặt cô: “Thật sự rất đau.”
Đàm Khê Nguyệt nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, lông mi cong cong tạo thành nụ cười. Cô giang hai tay về phía anh, giọng nói mềm mại dịu dàng: “Ôm em qua đi, em tháo dây như vậy không tiện.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT