Đêm đông lạnh lẽo và dài đằng đẵng, một đêm dường như dài hơn đêm trước.
Cô chê anh biểu hiện không tốt, vậy thì anh chỉ có thể cố gắng biểu hiện tốt hơn nữa, tranh thủ được sự hài lòng của cô. Biểu hiện đến cuối cùng, dồn Đàm Khê Nguyệt vào trong chăn ẩm ướt nóng hổi, mắt nhòe đi vì nước mắt viết xuống giấy cam đoan, rằng cô là chủ hộ của gia đình này, cô đi đâu sẽ đưa anh đến đó, tuyệt đối sẽ không để anh trở thành một chú cún con đáng thương không ai muốn.
Chắc không có ai giỏi giả đáng thương bằng anh. Trên thực tế, cô mới là người đáng thương thật sự. Trước kia anh chỉ cần thở dốc bên tai cô, cô đã không chịu nổi. Bây giờ, anh không chỉ thở dốc, còn cắn tai cô gọi "miêu miêu", và cả... những điều khác nữa.
Anh vẫn chưa nói được nhiều, nhưng không có từ nào là học thừa, hơn nữa mỗi từ đều có thể dùng như lưỡi dao, vào lúc mấu chốt có thể làm cô chết đi sống lại. Cô cảm thấy mình giống như một chiếc lá rách nát trôi trên mặt hồ, mặc anh muốn đùa giỡn thế nào thì đùa giỡn. Ở chỗ cô, ngay từ đầu anh đã không hề có ý định làm một người tốt.
Khi không thể nói chuyện, anh là một người xấu. Bây giờ có thể nói được vài lời, anh lại càng xấu xa hơn. Cô cũng không biết chờ đến khi anh hoàn toàn hồi phục, anh sẽ xấu đến mức nào.
Đàm Khê Nguyệt nghĩ đến đêm qua, mặt không tự chủ nóng lên, nhai rau cải trắng như thể chúng là anh, kẽo kẹt kẽo kẹt.
Chu Thúy Thúy nuốt trọn chiếc bánh bao trong miệng, nhìn về phía Đàm Khê Nguyệt: “Chị Khê Nguyệt, sao mặt chị đỏ vậy?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT