Đàm Khê Nguyệt kiên quyết không thừa nhận bức thư kia là cô viết. Miêu miêu là ai, cô không biết, cô tên là Đàm Khê Nguyệt.
Lục Tranh ép cô hai đêm liền, ép đến nỗi cô sống dở chết dở, khóc đến giống như một chú mèo nhỏ sụt sùi, nhưng lần này cô rất có cốt khí, kiên quyết cắn chặt răng không đổi lời.
Mềm không được, anh liền dùng cách cứng. Đối phó với cô, chiêu của anh chỉ có nhiều chứ không ít.
Hai ngày nay Đàm Khê Nguyệt ngủ nướng rất ghê. Bên ngoài trời rét buốt, lạnh đến nỗi người ta chỉ muốn vùi mình trong chăn, chẳng muốn đi đâu cả. Hơn nữa, hai đêm nay cô thực sự quá mệt mỏi, mệt đến mức ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động đậy. Nhà máy nghỉ Tết Âm lịch nửa tháng, từ hai mươi ba tháng chạp đến mùng bảy tháng giêng. Cô không cần chạy vội đi làm, cũng mặc kệ bản thân mỗi ngày cứ ủ trong chăn thêm một lúc.
Cô nằm trong chăn ấm áp nửa mê nửa tỉnh, trong sân truyền đến tiếng anh nói. Để luyện tập khả năng hồi phục của cơ miệng, mỗi sáng sớm anh đều đọc báo một lúc.
Anh nói rất chậm, phát âm còn có chút cứng ngắc, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến giọng nói dễ nghe của anh. Giọng nói mát lạnh trầm thấp pha chút trầm ấm, rất có tác dụng thôi miên. Nếu anh mà hát, chắc chắn cũng sẽ rất hay, đặc biệt là kiểu thấp giọng ngân nga bên tai. Đàm Khê Nguyệt nhắm mắt lại trong chăn xoay người, lại xê dịch về phía anh ngủ, gần cửa sổ hơn một chút, cũng có thể nghe rõ giọng anh hơn.
Từng chữ từ miệng anh đi vào bộ não mơ màng của cô, liền thành một câu. Đàm Khê Nguyệt mở choàng mắt, cả người lập tức tỉnh táo lại, vừa nhảy vừa bò xuống giường, trán suýt nữa đập vào đầu giường. Cô quấn chăn xuống giường, đi nhanh vài bước, ngồi phịch xuống ghế sofa, kéo bức màn dày ra, rồi mở cửa sổ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT