Miếng dán hạ sốt hình mèo con trông có vẻ đáng yêu, nhưng khi dán lên trên mình lại khiến Tiêu Trì cảm thấy có chút kỳ quặc.

Anh gỡ miếng dán hạ sốt hình mèo con từ trên trán xuống, bắt đầu rửa mặt.

Trong nhà vệ sinh thoang thoảng một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu, hệ thống tuần hoàn không khí trong phòng vẫn không ngừng vận hành, không khí tươi mới tràn ngập khắp không gian.

Hoàn cảnh nơi này, thậm chí còn tốt hơn cả trong căn cứ rất nhiều.

Tiêu Trì mặc vào chiếc áo thun có in chữ “đoàn du lịch XX” kia, ý nghĩ này liền đột nhiên xuất hiện trong đầu anh một cách không rõ nguyên nhân.

Anh lắc lắc đầu, đẩy cái suy nghĩ đó ra khỏi óc, rồi mở cửa nhà vệ sinh bước ra ngoài.

Khi đi vào phòng khách, anh liền thấy Tô Nghi đang ngồi trên ghế ăn mì gói.

Rèm cửa bốn phía đã được kéo kín lại, cả căn phòng sáng trưng.

Ánh mắt đầu tiên của Tô Nghi liền rơi vào mấy chữ to trước ngực đối phương, ho nhẹ một tiếng. Tuy rằng quần áo trông có phần quê mùa, nhưng cũng không thể che dấu dáng người của Tiêu Trì, mặc cái gì lên người anh cũng đều rất đẹp.

“Thế nào? Vết thương còn đau lắm không?” Tô Nghi buông đũa trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đối diện, nở nụ cười chân thành, trông giống như tâm trạng rất tốt.

Nếu lúc đó Tô Nghi có thể nghe được suy nghĩ của Tiêu Trì, chắc chắn sẽ lớn tiếng nói rằng: đúng là tâm trạng cô hiện giờ cực kỳ tốt.

Áp lực sống còn luôn đè nặng trên đầu nay đã được dỡ bỏ hoàn toàn, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy vui mừng cả.

Sau khi biết nhiệm vụ đã hoàn thành, Tô Nghi cảm thấy mình tràn đầy năng lượng, giống như được sống lại lần nữa.

Tiêu Trì nói: “Đã không còn đau lắm.”

Cô kéo một cái ghế cho anh ngồi xuống, nghe xong câu này thì không khỏi liếc nhìn đối phương một cái.

Trên vai là một cái lỗ thủng lớn như vậy, sao lại có thể không đau được?

Tô Nghi nghĩ đến chuyện trước kia mình từng bị dao cắt trúng tay khi thái rau, cảm giác đau khi đó đến giờ vẫn còn rõ mồn một trong ký ức. Với một vết thương nhỏ như vậy mà cô còn r*n rỉ cả nửa ngày, nếu như trên vai mình cũng bị đâm thủng một lỗ to như vậy…

Không dám tưởng tượng, thật sự không dám tưởng tượng.

Ánh mắt của Tô Nghi mang theo một tia ngưỡng mộ.

Bị thương đau như vậy mà còn có thể chịu đựng không nói ra, thật sự rất có ý chí.

Tô Nghi chỉ vào chiếc ghế sô pha đối diện, phía trên đã được trải lại một lớp chăn mềm mại:

“Anh có muốn ngủ thêm một chút không?”

Tiêu Trì quả thật rất mệt mỏi, không từ chối, uống một chút nước rồi nằm xuống.

Chăn mềm mại, phòng ấm áp dường như có một loại ma lực, khiến Tiêu Trì rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Trong mộng, những suy nghĩ hỗn loạn cứ thế trôi xa, cả người dường như cũng tạm biệt hiện thực trong chốc lát.

Khi Tiêu Trì tỉnh lại, trời đã ngả về chiều.

Ánh hoàng hôn có chút chói mắt, anh giơ tay lên che, chậm rãi ngồi dậy từ trên ghế sô pha.

Tô Nghi đang ngồi cách đó không xa, đưa lưng về phía anh. Không hiểu sao, từ bóng lưng của cô, Tiêu Trì lại cảm nhận được một chút hương vị cô đơn hiu quạnh.

Động tác đứng dậy của anh khiến Tô Nghi nghe thấy.

Cô xoay người lại, chào anh:

“Anh tỉnh rồi à.”

Rồi lại quay đầu đi, bắt đầu sầu muộn.

Tiêu Trì gật đầu, nhìn dáng vẻ cô thở dài, không hiểu sao lại thấy có chút buồn cười.

Cô gái nhỏ này không có tâm cơ gì, tất cả cảm xúc đều hiện hết ra mặt, khiến người ta nhìn một cái là hiểu rõ, lộ ra một loại đáng yêu kỳ lạ.

“Gặp phải phiền toái gì sao? Có cần tôi giúp không?” Tiêu Trì hỏi.

Tô Nghi theo phản xạ định từ chối, nhưng nghĩ ngợi điều gì đó, lời nói liền nghẹn trong cổ họng, khẽ đảo ánh mắt, có chút ngượng ngùng nói:

“Có lẽ thật sự cần anh giúp một tay.”

Sau đó, Tô Nghi dẫn Tiêu Trì đến xem mấy con cá trong bếp.

Không biết vì sao, những con cá biến dị ban đầu vừa thấy Tô Nghi liền nhảy nhót loạn xạ, nhưng khi gặp Tiêu Trì thì lại lập tức yên tĩnh không một tiếng động, tụ lại thành một nhóm, thậm chí trên người chúng còn toát ra cảm xúc gọi là… sợ hãi.

Thời buổi này đến cá cũng bắt nạt kẻ yếu!

Tô Nghi có phần tức giận bất bình.

Sau khi nhìn xong, Tiêu Trì tỏ vẻ sẽ giúp một tay. Nhưng trước khi giải quyết chuyện này, anh cần phải lấy lại thanh đao của mình.

Đao?

Tô Nghi xoa cằm suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra lúc trước khi Tiêu Trì chiến đấu với thú biến dị, quả thật anh có mang theo một thanh đao.

Khi đó tình huống khẩn cấp, cô chỉ lo cứu người, hoàn toàn không nghĩ tới còn có thanh đao. Nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ cây đao vẫn còn ở nguyên chỗ cũ.

Chỗ đó… chính là lối vào bị dây leo bao quanh.

Hai người đứng ở cửa nhìn ra ngoài.

Trước mắt toàn là màu xanh lá phủ kín mặt đất, những xác thú biến dị cùng vết máu trên mặt đất hôm qua đều đã biến mất không còn dấu vết.

Tô Nghi không dám tưởng tượng những thứ đó rốt cuộc đã biến mất bằng cách nào.

Cô áp sát mặt vào kính cửa, vẻ mặt sầu lo:

“Ra ngoài… có khi nào nguy hiểm quá không?”

Tiêu Trì nói: “Không sao, tôi chỉ đứng ở cửa, không đi xa đâu.”

Tô Nghi còn chưa kịp nói ra ý kiến của mình, người đàn ông đã mở cửa bước ra ngoài.

Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, gió lạnh ùa vào nhà, khiến Tô Nghi rùng mình một cái. Tiêu Trì quả thực không đi xa, anh chỉ đứng ngay ở cửa, dang hai tay ra hướng về bên ngoài.

Gió lạnh thổi vù vù, tóc anh bị gió cuốn bay tán loạn, nhưng thân hình vững chãi ấy không hề lay động. Tô Nghi dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lúc đó của anh, chắc chắn là điềm tĩnh và bình thản như thường lệ.

Cô vô tình nhìn thấy một dị động nơi xa, bèn áp sát người vào cửa kính, không nhịn được mở to mắt nhìn, nín thở.

Một tia sáng vụt qua chân trời, ánh sáng rực rỡ như phá vỡ hoàng hôn thành từng mảnh nhỏ.

Thanh trường đao cắt đứt vô số dây leo quấn quanh, lại một lần nữa trở về trong tay người đàn ông.

Lưỡi đao không dính máu, nhưng vẫn sắc bén vô cùng.

Người đàn ông quay đầu lại, giơ cao thanh đao về phía cô.

Tô Nghi ánh mắt sáng rỡ, hớn hở giơ ngón tay cái: “Ngầu quá!”

Người đàn ông xoay người bước vào phòng.

Tô ba tuổi Nghi, lòng hiếu kỳ nổ tung, hoàn toàn không kìm nén được: “Anh làm thế nào vậy?”

Tiêu Trì đáp: “Tôi là dị năng hệ kim loại, nếu cô cũng có, thì cô cũng làm được thôi.”

Tô Nghi xị mặt xuống.

Trình độ này khó quá, tôi xin rút lui.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play