“Mấy ngày gần đây, nhiệt độ không khí đã lên tới… Xin quý vị khi ra ngoài hãy chú ý bảo vệ bản thân, tránh bị say nắng.”

Giọng nói dịu dàng của người phát thanh vang ra từ radio trong xe, Tô Nghi cúi đầu nhìn đồng hồ đo nhiệt độ, kim chỉ đã lên đến 42 độ. Vào tháng 9 mà thời tiết lại nóng đến mức lập kỷ lục mới.

“Thật sự là muốn nóng chết người ta mà.” Tô Nghi không nhịn được mà lầm bầm.

Trên đường lớn bị kẹt xe chật kín, Tô Nghi đặt tay lên điều hòa, liếc mắt nhìn dòng xe dài dằng dặc không thấy điểm cuối, trong lòng không khỏi cảm thấy chút tuyệt vọng.

Với tốc độ chậm như vậy, e rằng hôm nay mất cả nửa ngày cũng chưa chắc đến được nơi.

Dòng xe hoàn toàn không có dấu hiệu nhúc nhích, Tô Nghi quay đầu nhìn về phía hàng hoa bên lề đường. Thành phố A trong những năm gần đây làm rất tốt công tác phủ xanh đô thị, nên rất nhiều người chọn đến đây nghỉ dưỡng.

Nhà của Tô Nghi nằm ở một thị trấn nhỏ bên cạnh khu danh lam thắng cảnh, mở một quán trọ, buôn bán cũng không tệ.

Chỉ còn mấy ngày nữa là đến kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh, quán trọ đã kín phòng, không còn chỗ trống để đặt nữa.

Biết sắp tới sẽ bận rộn, Tô Nghi bỗng nhớ ra chuyện đi mua sắm nên mới vội vã ra khỏi nhà, không ngờ lại gặp phải kẹt xe nghiêm trọng.

Đúng là khiến người ta phát bực.

Khoảng hai mươi phút sau, chiếc minibus màu bạc của cô mới chen ra được khỏi đám xe, lái vào bãi đỗ xe ngầm của trung tâm thương mại.

Tô Nghi xuống xe, đi thẳng đến cửa lớn. Một tay cô đẩy một xe hàng, gương mặt nghiêm túc, lấy ra danh sách mua sắm đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu càn quét siêu thị.

“Sáu thùng bia, thịt bò cuộn, năm chai nước tương, năm chai dầu hào…”

Mới quét được vài dòng trong danh sách mà một xe đẩy đã bị chất đầy. Đẩy đi bắt đầu thấy nặng nề, Tô Nghi xoa xoa trán vốn không hề có mồ hôi, tiếp tục chất đồ vào chiếc xe đẩy còn lại.

Cô như một cơn lốc xoáy quét sạch mọi thứ, cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của nhân viên siêu thị. Một nhân viên mặc áo khoác đỏ không chịu nổi nữa, giúp Tô Nghi đẩy hai xe hàng đầu tiên ra quầy thu ngân.

Tô Nghi thì vẫn tiếp tục “chiến đấu”.

Mặc dù khu danh thắng có môi trường rất tốt, nhưng vì cách xa nội thành, việc mua sắm rất bất tiện. Vậy nên nhiều quán trọ sẽ thiết lập siêu thị mini riêng để phục vụ khách lưu trú.

Hơn nữa, quán trọ của Tô Nghi mỗi ngày đều cung cấp hai bữa ăn cho khách, nên việc dự trữ đồ ăn là hoàn toàn cần thiết.

Nếu lơ là việc mua sắm, hậu quả chính là – một mình Tô Nghi mà chiếm luôn một làn thanh toán ở siêu thị. Cô đứng tê liệt bên cạnh quầy thu ngân, nhìn nhân viên thu ngân bận rộn quét mã, tính tiền, và liên tục in hóa đơn dài sắp quệt đất.

Từ những vật dụng sinh hoạt cơ bản đến các món ăn vặt mới ra mắt, tất cả đều được cô cho vào xe đẩy. Thậm chí, Tô Nghi còn mua một ít hải sản còn sống, tôm hùm được buộc chặt, bỏ vào túi.

Sau khi thanh toán xong, bảy tám chiếc xe đẩy xếp thành một hàng dài, mênh mông cuồn cuộn đẩy xuống bãi đỗ xe ngầm. Tô Nghi thầm cảm thấy may mắn vì hôm nay mình lái xe minibus, nếu không thì không biết nhét vào đâu cho hết đống đồ này.

Sau khi đóng cửa xe, nói lời cảm ơn với nhân viên, cô lái xe đầy ắp hàng hóa quay về nhà.

Đi ngang qua chợ trái cây, Tô Nghi lại không nhịn được mà ghé vào mua thêm một lượt nữa. Đến lúc này, trong xe thực sự đã chất đầy, đến mức không còn một khe hở nào.

Nhà trọ của gia đình Tô Nghi có một lối đi chuyên dụng dành cho việc xuất nhập hàng hóa ở phía sau.

Mẹ Tô đã xây một bồn hoa quanh bức tường sân sau, trồng vài khóm hoa quế tháng tám, hiện giờ đã mọc thành một bức tường hoa rực rỡ. Người đi đường từ xa cũng có thể nhìn thấy một mảng màu sắc tươi tắn rực rỡ ấy, không ít khách trọ còn thích đứng ở đây chụp hình, miễn cưỡng xem như một địa điểm check-in trên mạng xã hội.

Tô Nghi nhanh nhẹn nhảy xuống xe, mở cửa sau xe, đẩy xe đẩy ra để bắt đầu dỡ hàng.

Lúc này đã hơn 5 giờ chiều, trong thị trấn nhỏ cách xa nội thành, chỉ có tiếng của điều hòa, thi thoảng vang lên vài tiếng chó sủa nghe cũng rất yếu ớt.

Thời tiết nóng đến mức khiến tất cả mọi thứ đều không muốn nhúc nhích.

Tô Nghi vất vả chuyển vài thùng bia lên xe đẩy, thở dài: “Sớm biết thế này thì đã nghỉ thêm một ngày cho rồi.”

Trong tiệm, có một dì phụ trách dọn dẹp và một chú đầu bếp, họ là một cặp vợ chồng. Mấy hôm trước, dì đấy bị ngã, chú đầu bếp cũng xin nghỉ theo để đưa vợ đi bệnh viện. Trong tiệm chỉ còn lại một mình cô và con mèo tam thể. Tô Nghi nghĩ rằng kỳ nghỉ Quốc Khánh còn mấy ngày nữa, thôi thì dứt khoát cho những người còn lại nghỉ ngơi luôn.

Không ngờ vào phút cuối lại xảy ra chuyện như vậy, khiến cô mệt đến mức muốn “chết”.

Thời tiết thì nóng, nếu không nhanh tay dọn dẹp, sắp xếp hết đống đồ vào nhà, thì không cần chờ đến ngày mai, chỉ cần vài tiếng thôi là rau củ trái cây đã bị hỏng, chưa nói đến hải sản – thứ mà trong thời tiết thế này chẳng còn động đậy được nữa.

Đến khi Tô Nghi sắp xếp xong hết đống hàng hóa cuối cùng, trời đã hơn 8 giờ tối.

Hôm nay chú đầu bếp không có mặt, tất nhiên cũng không ai nấu cơm cho cô. Tô Nghi mệt đến mức tay sắp không nhấc nổi, lười đến mức không muốn nhóm bếp nấu ăn, đành ăn tạm một miếng tiramisu rồi đi rửa mặt đi ngủ.

Rèm cửa dày nặng che khuất bóng đêm vốn đã tối đen, trong phòng máy điều hòa từ từ thổi ra hơi lạnh, cả người được ngâm trong nhiệt độ mát mẻ thoải mái, Tô Nghi gần như vừa chạm đầu vào gối đã lập tức ngủ say.

Cô gái chìm sâu trong giấc mơ, cho đến khi bị một luồng khí lạnh làm cho tỉnh giấc.

Không khí lạnh có gì đó không bình thường, Tô Nghi sờ sờ cánh tay, lạnh toát cả người.

“Nhiệt độ điều hòa sao lại thấp như vậy? Hỏng rồi à?” Cô lẩm bẩm trong mơ màng, ngồi dậy từ trên giường, kéo chặt chăn mỏng trên người, cúi đầu tìm điều khiển từ xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play