Đồng Như Tuyết sờ sờ vết thương đã đóng vảy trên má, biết đối phương có ý tốt, nên cũng không để ý đến chút châm chọc nhẹ trong lời nói.
Người trưởng thành thì biết khi nào nên nhịn, mấy câu nói móc nhẹ đó không đáng để bận tâm.
Cô ấy điều chỉnh lại tư thế, tìm vị trí thoải mái rồi tựa vào gối đầu, vẫn điềm nhiên nhìn người đối diện, hoàn toàn không có chút tức giận nào: “Vậy thì thật cảm ơn, làm phiền cô còn nhớ đến tôi. Thuốc mỡ nhìn qua có vẻ tốt, tôi sẽ dùng.”
Lâm Nguyên Nguyên vốn là đến để cãi nhau, chứ không phải để an ủi. Mới nghe được nửa câu đã nổi đóa, cô giận dữ đứng bật dậy, dậm chân một cái, đôi giày da nhỏ đập xuống sàn “đông” một tiếng.
“Ai mà nhớ đến cô chứ! Thật là đáng ghét! Hừ, Lâm Khởi, chúng ta đi!”
Lâm Nguyên Nguyên trong bộ váy đỏ nói xong liền như một cơn gió cuốn ra khỏi phòng.
Lâm Khởi nhìn về phía Đồng Như Tuyết gật đầu coi như chào tạm biệt, không đợi đại tiểu thư ngoài cửa kêu lên oán trách, cũng xoay người rời đi theo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play