Toàn bộ chi tiết của sự việc vừa mới xảy ra không lâu lần lượt hiện lên trước mắt, chân tướng giống như đã bày ra ngay trước mặt mình. Trong lòng như bị chia nhỏ thành hai nửa, xé rách lẫn nhau, đau đớn khôn xiết.

Tiêu Trì đau đầu đến mức như muốn nứt ra, cảm giác đau đớn từ cơ thể không ngừng giày vò anh. Toàn thân anh đều dính dấp khó chịu, cổ họng khô rát mơ hồ, Tiêu Trì khó khăn mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mí mắt là một chiếc đèn trần.

Đây là đâu?

Ngay sau đó, ý nghĩ hiện lên trong đầu anh là: Mình vậy mà vẫn còn sống?

Thật sự là không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Trì có chút mơ hồ. Anh ngồi dậy nửa người, ngẩng đầu lặng lẽ quan sát xung quanh.

Đây là một căn phòng được trang trí ấm áp, không xa đó còn có một nửa cốc nước đặt trên bàn, vài que tăm bông vương vãi trên mặt bàn.

Bốn phía đều được kéo rèm lại, trong phòng chỉ mở một chiếc đèn lờ mờ, không nhìn rõ tình hình cụ thể.

Nhưng nhìn từ các chi tiết xung quanh, nơi này là chỗ có người ở lâu dài, có lẽ còn không chỉ một người.

Một tiếng động rất nhỏ thu hút ánh mắt anh, người đàn ông ngẩng đầu, liền thấy điều hòa ở giữa trần nhà đang thổi gió. Chỉ cần đưa tay là có thể cảm nhận được hơi gió nóng nhẹ nhàng.

Vậy mà vẫn còn có điện?!

Tiêu Trì hơi kinh ngạc.

Anh cúi đầu, phát hiện vết thương trên người mình đã được xử lý qua, có thể ngửi thấy mùi cồn y tế nhàn nhạt. Vết thương được băng gạc quấn mấy vòng, tuy rằng thủ pháp không được coi là chuyên nghiệp, nhưng trong tình cảnh hiện tại vật tư y tế vô cùng khan hiếm như vậy đã là rất giỏi rồi.

Dùng đến cả loại vật tư chữa bệnh thế này, lại còn có nơi nghỉ chân như vậy…

Tiêu Trì kiểm tra xong vết thương trên người, vừa ngẩng đầu đã thấy một góc áo lọt vào tầm mắt.

Cô gái mặc áo hoodie màu vàng nhạt, trên áo in hình một chú gấu nâu, đang bưng một tô mì gói, ngáp ngắn ngáp dài bước vào từ ngoài cửa. Đôi dép lê hình gấu va xuống nền nhà phát ra âm thanh “lạch cạch” rất nhỏ.

Tiêu Trì với tâm trạng phức tạp lặng lẽ quan sát toàn bộ quá trình biến đổi biểu cảm của cô sau khi trông thấy anh tỉnh lại.

Cô lập tức biến mất vẻ mệt mỏi và lười biếng vừa rồi, trợn tròn đôi mắt.

“Anh tỉnh rồi!”

Tô Nghi lật đật bưng tô mì chạy đến trước mặt người đàn ông, không giấu nổi sự vui mừng: “Cảm giác thế nào? Còn sốt không?”

Tô Nghi đảo mắt nhìn đối phương từ trên xuống dưới, mãi cho đến phần ngực trần trụi của anh, ánh mắt cô bỗng trở nên lúng túng, lời nói cũng bắt đầu lắp bắp: “Cái đó… Vết thương của anh xử lý không tốt, nên mới… nên mới phải… cắt quần áo của anh.”

Càng nói đến đoạn sau, giọng Tô Nghi càng nhỏ lại, cô cố gắng để ánh mắt mình không liếc tới những chỗ kỳ quặc, ho nhẹ một tiếng rồi chỉ về phía sau cánh cửa, nơi đặt một đống đồ vấy máu không rõ ràng: “Tôi để ở đó.”

Tiêu Trì theo hướng cô chỉ nhìn sang, trong lòng hơi phức tạp: “Không sao đâu. Cảm ơn cô đã cứu tôi.”

Nói xong câu đó, Tiêu Trì rõ ràng cảm nhận được cô gái thở phào nhẹ nhõm, anh lại nói thêm: “Xin lỗi, có thể cho tôi một ly nước không?…” Tôi có thể trả thù lao.

Nửa câu sau còn chưa nói hết, đã thấy cô gái nhanh chóng đứng dậy, bưng ly nước đến cho anh.

Tiêu Trì nhìn ly nước trong suốt trong tay, im lặng một lát, nhẹ nhàng nói lời cảm ơn.

Thật là một người rộng rãi ngoài dự đoán, Tiêu Trì nghĩ vậy.

Tô Nghi gãi đầu, khô khan nói một câu “Không cần cảm ơn”, sau đó đặt tô mì lên bàn rồi lại xoay người đi ra ngoài.

Anh uống xong nước, dựa lưng vào đệm mềm, trầm tư suy nghĩ một lúc.

Tiêu Trì thầm nghĩ, nếu người khác biết được những gì mình đã trải qua, chắc chắn sẽ nghi ngờ tính chân thực của chuyện này.

Dưới tình huống dị biến lan tràn, cả thành phố trung tâm đã bị chiếm lĩnh, vậy mà vẫn còn có người cư trú ở đây. Hơn nữa, người đó còn duy trì được mức sống cao như vậy, thậm chí khi bản thân anh bị thương nặng, đối phương còn có thể cứu anh ra từ trong đám thực vật bị dị biến?

Nếu không phải chính mình đã đích thân trải qua tất cả chuyện này, chính Tiêu Trì cũng không thể tin nổi, rằng hết thảy những điều này đều là sự thật.

Một lát sau, Tô Nghi đã quay trở lại, cô đặt mấy bộ đồ bên cạnh Tiêu Trì.

Cô thở hổn hển, đột nhiên nhớ ra là bản thân còn chưa biết tên đối phương, nên có chút ngượng ngùng hỏi:

“Tôi có thể biết tên của anh không?”

“Tiêu Trì.”

“Tôi tên là Tô Nghi.”

Tiêu Trì nhìn cô gái đang nở một nụ cười rạng rỡ với mình.

Tô Nghi chỉ vào mấy bộ quần áo đã xếp sẵn:

“Mấy bộ này chắc là anh nên mặc vừa đi, thân thể anh hiện tại thế nào? Có thể đứng dậy được không? Nếu được thì để tôi đổi cho anh chỗ nghỉ ngơi khác nhé?”

Tiêu Trì gật đầu, phối hợp đứng dậy.

Lúc này Tô Nghi mới phát hiện ra tình hình có chút vi diệu — lúc đối phương nằm thì trông còn tạm, nhưng khi đứng lên, cô mới phát hiện đối phương thật sự rất cao.

Vai rộng, eo thon, chân dài, trước ngực còn quấn băng gạc bị cô buộc thành nơ con bướm.

Đã vậy lại còn cực kỳ đẹp trai.

Sáng sớm mà đã ở cùng một phòng với một mỹ nam như vậy, đúng là hơi quá kích thích. Đến nằm mơ cô cũng không dám nghĩ tới tình huống này.

Tô Nghi bị cơ ngực của đối phương hút mắt suốt mười giây.

Cô che mặt đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, sợ rằng một vài suy nghĩ không thể miêu tả trong đầu sẽ nhảy ra mất.

Tiêu Trì nằm cả đêm khiến thảm lông dính đầy máu từ vết thương, lại còn ra mồ hôi khi bị sốt, nhìn qua thật sự vô cùng nhếch nhác.

Tiêu Trì lộ vẻ xin lỗi:

“Xin lỗi, tôi làm bẩn thảm của cô rồi, để tôi đi xử lý nó.”

Tô Nghi hoàn hồn, vội xua tay:

“Anh cứ nghỉ ngơi đi! Tôi đem nó đi giặt là được! Có gì cần thì toilet ở bên tay trái!”

Nói xong, cô ôm mấy tấm thảm lông, gần như trốn chạy khỏi phòng khách.

Tiêu Trì có hơi khó hiểu suy nghĩ của đối phương. Anh cầm quần áo trong tay nhìn nhìn, nửa thân trên trần trụi mà lại ở cùng một phòng với người khác giới đúng là có chút không ổn thật.

Anh đưa tay sờ vai trái, vết thương vẫn còn âm ỉ đau, anh cau mày, rồi theo chỉ dẫn của Tô Nghi mà bước vào toilet.

Một lát sau, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông phản chiếu trong gương, trên trán còn dán miếng hạ sốt màu xanh có hình mèo con, khiến anh rơi vào trầm tư.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play