Trời bắt đầu có tuyết rơi.

Tô Nghi từ nhỏ lớn lên ở phương Nam, chưa từng thấy trận tuyết nào lớn đến vậy, tuyết rơi lả tả, chỉ chốc lát đã không nhìn rõ bầu trời.

Tiêu Trì nói: “Tuyết rơi thì tốt.”

Tô Nghi quay đầu lại, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Tiêu Trì trầm mặc một lúc rồi đáp: “Thời tiết lạnh, tần suất hoạt động của thú biến dị sẽ giảm đi rất nhiều.”

Sau đó mọi người sẽ có cơ hội tranh thủ thời gian đó để sửa chữa lại hệ thống phòng thủ của căn cứ bị phá hỏng, liên lạc với các căn cứ khác để trao đổi vật tư, hoặc tổ chức người ra ngoài thăm dò.

Đây là kinh nghiệm được truyền lại sau nhiều năm trải qua tận thế, ngay cả trẻ con cũng thuộc lòng quy tắc này.

Nhưng cô lại không biết điều đó, Tiêu Trì âm thầm nghĩ.

Tô Nghi chợt hiểu ra.

Sau đó cô tung tăng đi theo Tiêu Trì vào bếp, lo lắng nói:

“Vết thương của anh không sao thật chứ? Thật sự không cần nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?”

Nhưng rồi Tiêu Trì đã dùng hành động để chứng minh lời cô chỉ là lo lắng thừa.

Người đàn ông giơ tay chém xuống, hồ cá đã được làm sạch một cách nhẹ nhàng.

Tô Nghi vốn nghĩ phần sau sẽ do mình làm, nhưng Tiêu Trì ra tay rất nhanh, chỉ ba lần ra đòn đã làm sạch hồ cá một cách sạch sẽ, khiến cô hoàn toàn không có cơ hội ra tay.

Cách xử lý cá sau khi rửa cũng rất đơn giản: dùng một ngọn lửa thiêu rụi thành tro, sau đó đem vứt ra ngoài.

Con ngươi Tô Nghi co rút lại.

Người này vậy mà lại là song dị năng!

Đối phương đã giúp mình một đại ân, Tô Nghi quyết định sẽ nấu một bữa cơm để cảm ơn, cô hăng hái đứng trước tủ lạnh:

“Anh muốn ăn gì?”

Tiêu Trì đáp: “Gì cũng được.”

Cô kéo cánh cửa tủ lạnh ra, bên trong đầy đủ các loại rau củ và trái cây, còn có cả các loại nước lẩu và gia vị chấm với đủ màu sắc, làm người ta nhìn mà hoa mắt.

Rau củ đã để vài ngày, tuy tủ lạnh có chức năng giữ tươi tốt, nhưng vẫn có một số loại trông hơi héo, Tô Nghi bĩu môi:

“Để vài ngày rồi, không còn tươi nữa.”

Tiêu Trì trầm mặc nhìn. Rau dưa tươi ở thời kỳ tận thế là thứ cực kỳ hiếm có. Thật ra, dù là rau dưa hay thịt tươi, ở trong các căn cứ đều vô cùng khó tìm. Thường thì chỉ những đội ngũ có thực lực mạnh hoặc những người có quyền thế mới có thể ăn được.

Mà đây là còn ở căn cứ lớn nơi Tiêu Trì từng ở, chứ một số căn cứ nhỏ khác thì đến ngay cả người phụ trách căn cứ đó quanh năm suốt tháng cũng chưa chắc được ăn rau dưa tươi vài lần.

Thế nhưng ở chỗ Tô Nghi lại có một cái tủ lạnh dự trữ không ít rau dưa, khiến cho suy nghĩ của Tiêu Trì ngày càng đi xa hơn.

Tô Nghi hào hứng lấy ra một bó cải thìa: “Cái này anh có ăn không?”

Tiêu Trì hoàn hồn lại, theo bản năng trả lời: “Ăn.”

Chỉ mới là rau dưa thôi đã khiến Tiêu Trì kinh ngạc, vậy mà ngay sau đó Tô Nghi lại mở ra hai ô vuông ngay trước mặt anh — bên trong đầy ắp đều là hải sản.

“Thứ này anh có ăn không?” Tô Nghi chỉ vào con tôm hùm có màu sắc rực rỡ mà hỏi Tiêu Trì.

Tiêu Trì lại rơi vào trầm mặc.

Nơi này… thật sự không phải là một căn cứ lớn nào sao?

Ban đầu Tô Nghi vốn định nghiêm túc nấu một bữa cơm, nhưng không hiểu sao, không biết từ khi nào, nồi niêu xoong chảo lại lọt vào tay Tiêu Trì. Cô chỉ phụ trách rửa sạch nguyên liệu rồi đặt ở bên cạnh, thần sắc thoáng chốc có chút ngẩn ngơ.

Thật kỳ lạ… hình như là cô nói sẽ nấu cơm cơ mà?

Tô Nghi nghĩ rằng Tiêu Trì còn chưa khỏi hẳn vết thương, nên phải ăn thanh đạm một chút, đơn giản ăn cháo rau là được.

Tiêu Trì quả thật ăn thanh đạm, trong cháo rau chỉ thêm chút thịt nạc băm.

Còn trong bát của Tô Nghi thì lại có ba con bào ngư, hai con sò biển và ba con tôm.

Tiêu Trì nói: “Hải sản này nhìn qua có vẻ không còn tươi lắm, nên ăn sớm một chút thì hơn.”

Điều khiến Tô Nghi tức giận không thôi chính là — ngay trước lúc nấu cơm, Tiêu Trì lại vừa mới xem xong quyển “Sách Nấu Ăn” mà cô đã mua từ trước.

Tô Nghi múc một muỗng cháo mềm mịn bỏ vào miệng. Hai người ngồi đối diện nhau trước cửa sổ, vừa ngắm tuyết rơi vừa ăn tối.

Hai người mỗi người một suy nghĩ, nhưng lại để lại một bầu không khí yên tĩnh mà hòa hợp.

Ăn cơm xong, Tô Nghi cuối cùng cũng giành được cơ hội cầm chén đi rửa.

Tiêu Trì ngồi trước bàn, tự mình thay thuốc, còn Tô Nghi thì đứng một bên đơ người ra như tượng.

Máu từ lớp băng gạc dày thấm ra, từng vệt từng vệt, trông như những đóa hoa loang lổ, nhưng vết thương phía dưới băng gạc lại trông có phần dữ tợn.

Tô Nghi hôm qua đã từng nhìn trực diện miệng vết thương này, hôm nay vừa thấy lại thì đã đỡ hơn rất nhiều, không thể không khâm phục khả năng hồi phục siêu mạnh của người đàn ông này.

Tiêu Trì mặt không biến sắc rắc thuốc bột lên vết thương, sau đó bắt đầu quấn băng gạc lại từng lớp. Tô Nghi nhìn không nổi nữa, nhận lấy băng gạc từ tay hắn: “Để tôi làm cho.”

Tô Nghi quấn đến đoạn cuối, theo thói quen liền buộc một cái nơ con bướm, sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia.

Cô đột nhiên khựng lại: “Tôi đổi cho anh kiểu khác nhé?”

Tiêu Trì: “… Không sao, thế này cũng được.”

Tô Nghi ngồi trên ghế sofa ngắm tuyết rơi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, liền hỏi:

“Tiêu Trì, đao của anh đâu?”

Hình như từ nãy đến giờ cô không hề thấy thanh trường đao của người đàn ông này để ở đâu cả.

Tiêu Trì đưa tay ra, kim loại lạnh lẽo dính sát cánh tay kéo dài theo chuyển động của hắn:

“Ở đây.”

Tô Nghi kinh ngạc, vậy mà thứ này còn có thể biến hình sao?

Tiêu Trì cười nhẹ, không nói gì, hai mảnh kim loại tự động tách khỏi tay anh, rồi ngưng tụ giữa không trung thành một thanh trường đao.

“Tôi có thể điều khiển kim loại, tạo ra bất kỳ hình dạng nào. Trường đao thì hơi cồng kềnh nên bình thường tôi luôn mang theo như thế này.”

Những thứ ngầu lòi như thế này, trước đây Tô Nghi chỉ mới thấy trong phim ảnh, bây giờ lại được tận mắt chứng kiến thật sự, khiến cô lập tức trở nên vô cùng hứng thú.

Tiêu Trì với tính cách điềm đạm cũng kiên nhẫn chơi cùng cô một lúc.

Chuông báo thức trên điện thoại di động của Tô Nghi reo vang, cô nhìn lên thì thấy đã 9h tối. Tiêu Trì là một người bệnh lại bị cô kéo chơi hơn một tiếng đồng hồ.

Tô Nghi có chút hối hận, vỗ trán một cái:

“Ai ya, vết thương của anh còn chưa khỏi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, tôi đi tìm cho anh một phòng!”

Tiêu Trì từ chối:

“Không cần, tôi ngủ ở đây cũng được.”

Tô Nghi nghe xong thì trừng lớn mắt:

“Anh là người bị thương đấy! Phải nghỉ ngơi cho đàng hoàng!”

Tiêu Trì do dự một lát, rồi nhỏ giọng hỏi:

“Không cần người gác đêm sao?”

Tô Nghi đẩy anh đi về phía trước:

“Không cần, chỗ này rất an toàn.”

Bên trong nhà trọ, hai người đang trong một bầu không khí ấm áp, hài hòa. Nhưng ở một nơi khác thì lại hoàn toàn trái ngược, đầy căng thẳng và nguy cơ như sắp nổ tung.

Mỗi người đều siết chặt vũ khí trong tay, cứ như giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play