Khi Tô Nghi nhìn rõ tình hình trong ao, trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi khó tin.

“Sao lại thành ra thế này…” cô lẩm bẩm một mình.

Trong ao vốn chỉ nuôi mấy con cá trích bản địa, con nào con nấy đều rất nhỏ, con lớn nhất cũng chỉ khoảng 25 cm.

Nhưng bây giờ thay vào đó lại là một bầy cá kích thước to gấp đôi, mọc đầy răng nhọn chi chít, gần như không còn có thể gọi là sinh vật thuộc loài cá.

Khi Tô Nghi tới gần, có mấy con đang gặm nhấm linh kiện của thiết bị tạo oxy, một vài con khác thì đang tấn công lẫn nhau, trông vô cùng hung dữ, có con trên người đã bị rách toạc da thịt, lộ ra cả xương trắng, nước trong ao đục ngầu.

Nhiệt độ giảm xuống rất nhanh, trong bếp lại không bật điều hòa, nên mặt nước đã đóng một lớp băng mỏng.

Khi bầy cá phát hiện có người tới gần, chúng lập tức trở nên hỗn loạn, thậm chí còn có con nhảy bật lên dữ dội.

Âm thanh băng vỡ vang lên đột ngột trong không khí.

Một giọt nước lạnh bắn lên rơi trúng má Tô Nghi, sắc mặt cô tái nhợt, lùi lại hai bước.

Con cá đầu tiên nhảy lên như thể kích hoạt một cái công tắc kỳ dị, những con cá trong hồ liên tục nhảy vọt lên, những chiếc răng dài phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Tô Nghi buồn nôn, bụm mặt chạy ra ngoài.

Tuy cô đã rửa mặt rất kĩ, nhưng cái cảm giác nước đá rơi lên mặt vẫn như còn đọng lại trên da, khiến người ta nổi hết cả da gà.

Cô nhìn chằm chằm vào hộp mì gói trước mặt, gói vị hải sản màu lam ở ngay đó, nhìn mà phát hoảng.

Đồ ăn chẳng còn lại bao nhiêu, vậy mà lại bị một phen hoảng sợ nữa, Tô Nghi với vẻ mặt tái nhợt liền đẩy hộp mì gói ra xa.

Hiện tại cô chẳng thể nuốt nổi thứ gì cả.

Mất đi cảm giác thèm ăn, cô chống một tay lên thái dương, mơ màng suy nghĩ vẩn vơ.

Hình như trong tủ lạnh còn để phần hải sản mới mua hôm qua…?

Nếu cả hải sản cũng giống mấy con cá kia mà xảy ra biến hóa phi khoa học đến vậy…

Thì cảnh tượng đó thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Trải qua lần bị tập kích vừa rồi, Tô Nghi bắt đầu lo cho tính mạng mình, cô cầm một cái chậu sắt chắn trước người, còn từ trong bếp lấy thêm một con dao phay.

Cũng may, trong tưởng tượng hỗn loạn của cô, những cảnh tượng đáng sợ đó không xuất hiện. Đống hải sản được đặt trong ngăn tủ đông vẫn giữ nguyên dáng vẻ quen thuộc mà cô biết. Đặc biệt là hai con tôm hùm, khi thấy cô tới còn tỏ ra nhiệt tình chào đón.

Trái tim vẫn luôn căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, Tô Nghi xách theo cái chậu sắt và con dao phay, chuẩn bị đi chỗ khác xem xét tình hình.

Quán trọ nhà Tô Nghi có bốn tầng. Toàn bộ tầng một, ngoài đại sảnh ra thì đều không mở cho khách. Tầng hai đến tầng bốn là các phòng cho khách ở, trên sân thượng có mái cũng được mở cho khách sử dụng. Vào mùa hè, rất nhiều khách thích lên đó tổ chức tiệc nướng BBQ.

Cô chậm rãi đi vào đại sảnh.

Tường ngoài của đại sảnh là bức tường pha lê, nên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy quang cảnh bên ngoài.

Thị trấn quen thuộc đã biến mất. Hiện tại, trước mắt cô là một đống phế tích. Từ những tàn tích của các tòa nhà cao tầng, vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy một hai dấu vết phồn hoa khi xưa. Nhưng giờ đây, chỉ còn lại những kiến trúc đổ nát méo mó, mặt đường nứt toác và dây leo màu xanh lục phủ kín khắp nơi.

Tô Nghi đứng trước bức tường pha lê, cảm thấy trong lòng có một luồng sợ hãi mãnh liệt, như có những xúc tu nhỏ đang bò lên tim.

Chỉ một cánh cửa thôi, lại phân chia ra hai thế giới. Trong phòng thì được trang trí ấm áp, thân thuộc; còn bên ngoài thì lạnh lẽo, hoang vắng, gần như không có dấu chân người.

Tô Nghi có thể nghe rõ tiếng tim mình đập.

Rời khỏi căn phòng ấm áp ấy, cái lạnh bắt đầu tràn lên. Tô Nghi dậm dậm chân, tiến lên kéo rèm cửa. Khi kéo tới gần cửa, cô hơi chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không kéo rèm.

Lúc trước khi trang trí, để thống nhất phong cách, cửa sân sau cũng được làm bằng kính pha lê.

Tình hình sau nhà có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Cây nguyệt quế vốn đã rậm rạp, nay không còn bị kiềm chế nữa, cành cây mặc sức vươn dài, gần như phủ kín cả sân.

Cành cây cố sức vươn về phía trước, bầu trời bị các nhánh cây chia cắt thành vô số mảng nhỏ, nhìn vào thấy vô cùng áp lực.

Chiếc minibus màu bạc đậu ở giữa sân, gần ngay cửa ra vào. Tuy hiện tại chưa có thực vật nào bám lên xe, nhưng thêm vài ngày nữa thì khó mà nói trước được.

Trong sân còn có một nhà kho nhỏ, cửa kho điều khiển bằng remote, chìa khóa đặt trong xe. Tô Nghi do dự nhìn khoảng cách giữa mình và chiếc xe.

Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, thì chiếc xe này có lẽ là phương tiện giao thông duy nhất mà cô có thể tiếp cận trong thế giới hiện tại. Có nên lái xe vào gara hay không?

Cô tự hỏi một lúc, cuối cùng cắn răng một cái, nhẹ nhàng mở cửa sau ra.

Ngoài ý muốn lại xảy ra chỉ trong chớp mắt.

Tô Nghi bị một nhánh cây không biết từ đâu đột nhiên vung ra quất mạnh vào giữa không trung. Cả người cô theo quán tính bị đánh bật ngửa ra sau, ngã mạnh xuống đất.

Mọi thứ trong tay cô bay tứ tán, rơi xuống đất phát ra âm thanh rất lớn.

Một lúc lâu sau, Tô Nghi mới khó khăn bò dậy từ mặt đất.

Cô vẫn còn sợ hãi mà sờ lên chiếc mũ bảo hộ trên đầu, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống lưng.

Nếu không phải vì tính nhát gan sợ chết, tạm thời tìm cái mũ giáp đội lên đầu, thì lần này e là cái đầu đã lạnh ngắt rồi.

Chiếc chậu sắt đáng thương cũng bị nhánh cây quật trúng, phần đáy bị lõm một phần lớn, trông rất thảm.

Tô Nghi run lên không ngừng, hoàn toàn quên mất chuyện cái xe.

Chiếc xe bị dây leo quấn thì quấn, mạng sống của cô mới là quan trọng hơn.

Dây leo vẫn chưa hoàn toàn thu về, nhưng cửa đã khép lại, thế là còn sót lại một đoạn dây bị kẹt cứng giữa cửa, ở đó điên cuồng vẫy vùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play