Nhiệt độ hiển thị trên điều khiển vẫn bình thường, máy điều hòa cũng đã ngừng làm lạnh, Tô Nghi không còn nghe thấy tiếng máy nén bên ngoài hoạt động nữa.
Sau đó cô nhìn lên màn hình hiển thị nhiệt độ treo trên tường trong phòng – nhiệt độ trong nhà đang là 6 độ. Ngay khi Tô Nghi đang nhìn, chỉ trong vài giây, con số ấy lại giảm thêm một lần nữa.
5 độ!
Tô Nghi giật nảy mình, lập tức tỉnh táo hẳn, hoàn toàn không còn buồn ngủ.
Nhiệt độ giảm quá nhanh.
Cô vội vàng xuống giường, mở tủ quần áo tìm một chiếc áo khoác dày mặc vào, không cam lòng mà bấm thêm mấy lần điều khiển từ xa, nhưng điều hòa không có bất kỳ phản ứng nào, nhìn qua giống như đã hỏng.
Thành phố A có khí hậu dễ chịu, mỗi năm phải đến tháng 11 mới lạnh như vậy. Tô Nghi đứng yên tại chỗ, trong đầu đột nhiên nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Chẳng lẽ có người muốn chơi xỏ cô?
Cô vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ bước đến bên cửa sổ, định kéo rèm ra xem rốt cuộc là có chuyện gì.
Tô Nghi vừa nhìn ra ngoài, cảnh tượng đó suýt chút nữa khiến máu toàn thân cô đông cứng lại.
Đường phố bên ngoài hỗn độn tan hoang, một con dơi khổng lồ đang đánh nhau với một con chuột to tám chân to bằng cánh tay người lớn. Máu đen không ngừng phun ra từ vết thương của chúng, văng đầy xung quanh.
Chúng đánh nhau rất dữ dội, da thịt bay tứ tung.
Nhưng con dơi nhanh chóng rơi vào thế yếu, cuối cùng bị con chuột cào rách cánh, lảo đảo bay đi.
Con chuột với cặp mắt đỏ lòm, máu từ những chiếc răng nhọn nhỏ giọt xuống. Nó quất cái đuôi dài mạnh đến mức làm đá vụn văng ra tung tóe, rồi tiếp theo lại quất mạnh vào một chiếc xe con bên đường, khiến chiếc xe vốn đã méo mó lập tức lõm sâu xuống.
Cảnh tượng vượt xa sức tưởng tượng này khiến Tô Nghi không thể không nín thở, tay chân cứng đờ đến không thể nhúc nhích.
Con chuột dường như không nhận ra có người đang theo dõi mình, chỉ liếm liếm vết thương, rồi nhanh chóng nhấc những cái chân lông lá rậm rạp rời khỏi con đường đó.
Tô Nghi mềm nhũn tay chân, bò trở lại lên giường.
Cô thật sự phát điên rồi! Đây rốt cuộc là mấy thứ quỷ quái gì thế này!
Năm phút sau, Tô Nghi nằm bẹp trên chiếc giường lớn mềm mại, hai mắt vô hồn.
Cô cố gắng thuyết phục bản thân rằng tất cả chỉ là một giấc mơ, chỉ cần mình tỉnh lại thì thế giới nhất định sẽ trở lại bình thường. Nhưng một giọng nói vang lên đã hoàn toàn phá vỡ ảo tưởng của cô.
【Chúc mừng ký chủ đã trói định với hệ thống Lữ Quán Ngọt Ngào, xin hãy nhanh chóng khai trương buôn bán nhé】
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Nghi nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống này.
Tuần trước, lúc cô đang trực ca đêm, khoảng hai giờ sáng, sau khi kiểm tra xong toàn bộ cửa hàng, Tô Nghi mệt mỏi ngồi xuống quầy, chuẩn bị ăn chút gì đó để lót bụng.
Khi ấy, một giọng máy móc vang lên trong đầu, khiến cô sợ tới mức làm rơi cả ổ bánh mì trong tay.
Thứ tự xưng là hệ thống này yêu cầu Tô Nghi phải mở cửa buôn bán trong vòng bảy ngày, còn hứa sẽ cung cấp cho cô sự bảo hộ — chỉ cần ở trong phạm vi của lữ quán, cô sẽ không bị tổn thương.
Thời đại hòa bình thì có thể gặp nguy hiểm gì chứ? Cùng lắm là cắt trúng tay khi thái rau? Hay vấp té khi đi đường? Tô Nghi không để ý đến nửa câu sau, trong đầu chỉ còn lại một câu: Mình bị trói định với hệ thống rồi!
Tô Nghi hồi nhỏ có phần ảo tưởng sức mạnh, thường xuyên tưởng tượng mình là siêu anh hùng. Hiện giờ lại gặp chuyện như vậy, khiến cô sửng sốt, có cảm giác như vừa nhặt được một chiếc “bánh có nhân” rơi từ trên trời xuống.
Chẳng lẽ đây là bàn tay vàng đến muộn của cô? Chẳng lẽ cô sắp được debut vị trí center rồi?
Tô Nghi kích động đến mức cả đêm không ngủ được, nhưng sau đó cái hệ thống thần bí kia lại không có thêm động tĩnh gì nữa, Tô Nghi cũng dần quên đi, tiếp tục cẩn thận chăm chỉ làm việc như thường.
Giờ nhớ lại thái độ hăng hái lúc trước, Tô Nghi chỉ thấy gương mặt mình thật đáng xấu hổ.
Đây mà là debut vị trí C cái gì! Rõ ràng là hệ thống muốn đưa cô đến “vị trí C để đi chôn”!
Càng nghĩ càng tức, nghĩ đến việc có thể sẽ không bao giờ gặp lại ba mẹ nữa, cô lập tức cảm thấy đau khổ, nhưng lại không dám bật khóc thành tiếng, chỉ có thể bịt miệng cố gắng kiềm chế nước mắt.
Tô Nghi không lâu trước đây vừa mới tổ chức sinh nhật lần thứ 21, cô vừa tốt nghiệp đại học, đang chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh quán trọ trong nhà. Là con gái một, từ nhỏ đến lớn cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió, cả đời này chưa từng chịu bao nhiêu ấm ức hay suy sụp.
Đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, thật sự chẳng khác nào trời long đất lở, cô chỉ cảm thấy con đường phía trước một màu tăm tối.
Tô Nghi khóc một hồi lâu mới bình ổn lại cảm xúc, cô xoa xoa đôi mắt hơi sưng đỏ, nhưng nghĩ tới lúc nãy thấy trên đường toàn là những con dơi khổng lồ và chuột già, cảm xúc vừa phấn chấn lên một chút, liền lập tức rơi xuống đáy vực.
Với tư cách là một người có sức chiến đấu chỉ bằng nửa con ngỗng, nhìn thế nào cũng chỉ có thể bị treo lên đánh te tua.
Cuộc sống này thật sự không thể tiếp tục nổi nữa!
Cuối cùng chính cái bụng réo lên đã giúp Tô Nghi thoát khỏi cảm xúc bi thương.
Cô như kẻ mất hồn đi vào nhà bếp, trong bếp vắng lặng, chỉ có tiếng ồn nho nhỏ phát ra từ các thiết bị điện, bốn bề yên tĩnh đến cực điểm. Cô lấy từ trong tủ ra một hộp mì gói, như cái máy mà đổ nước vào, đứng sang một bên chờ đợi.
Tô Nghi dựa vào tủ lạnh, ánh mắt nhìn về phía hồ nước đối diện.
Trong nội thành A có vài con sông khá đẹp, thủy hải sản ở đây cũng có chút danh tiếng. Người ta mua bảy tám con cá đem về thả vào ao, muốn ăn thì bắt lên ăn.
Bởi vì thời tiết quá nóng, trong ao còn lắp đặt thiết bị tạo oxy, nhưng bây giờ lại không nghe thấy âm thanh gì từ thiết bị đó nữa.