Nghĩ lại mà vừa sợ, vừa ấm ức, vừa phẫn nộ — đủ loại cảm xúc đan xen trong lồng ngực, Tô Nghi chống tay vào tường đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, xách con dao phay trên đất lên rồi xông đến chém mạnh vào đoạn dây leo bị kẹt trong cửa.

Chất lỏng màu xanh lục bắn tung tóe lên gạch men, nửa đoạn dây leo vẫn còn chưa mất hoạt tính liền điên cuồng vặn vẹo trên mặt đất.

Tô Nghi nhanh tay đốt lửa, thiêu rụi nó thành tro.

Đoạn dây leo còn lại thoát khỏi cửa liền lập tức co rút bỏ chạy, để lại mớ hỗn độn trên mặt đất, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Biến cố bất ngờ ấy khiến Tô Nghi hoàn toàn mất đi ý định tiếp tục ra ngoài. Cô kéo lê bước chân mỏi mệt trở lại phòng, sau khoảnh khắc phấn chấn ngắn ngủi, cơn mệt mỏi và đói khát lại trỗi dậy chiếm lấy cơ thể.

Mang theo cảm giác bất chấp tất cả, cô kéo bát hải sản đang để sang một bên lại và ăn ngay tại chỗ.

Thiết bị trong quán trọ vẫn hoạt động bình thường, nhưng điện thoại và máy tính đều mất tín hiệu, không thể gọi điện, chỉ còn vài bộ phim truyền hình và tiểu thuyết đã được tải sẵn là còn có thể xem.

Thông báo đẩy trong điện thoại vẫn dừng lại ở bản tin dự báo thời tiết ngày hôm qua. Tô Nghi ngẩn ngơ nhìn một lúc, đột nhiên trước mắt cô hiện lên một dòng chữ đỏ:

【Thời gian đếm ngược khai trương kết thúc: 4 ngày】

Cảm giác sợ hãi lại một lần nữa kéo đến. Tô Nghi không dám nghĩ nếu nhiệm vụ thất bại thì kết cục của mình sẽ ra sao.

“Sao lại… lại là mình chứ…”

Cô ôm mặt, toàn thân phủ đầy hơi thở tuyệt vọng.

Đáng tiếc, hệ thống chẳng hề đưa ra bất cứ câu trả lời nào.

Nhiệt độ vẫn tiếp tục hạ xuống, Tô Nghi trơ mắt nhìn nhiệt độ giảm còn âm mười độ.

Là một cô gái sinh ra ở phương Nam, cô chưa từng gặp qua thời tiết lạnh giá đến thế. Dù đã bật điều hòa, cô vẫn phải dùng chăn quấn kín người, cuộn mình trên chiếc ghế sofa nhỏ phía sau quầy lễ tân.

Người ta thường nói khi rơi vào tuyệt cảnh thì sẽ bộc phát ra dũng khí khó ngờ, Tô Nghi cũng bắt đầu sinh ra một chút cảm giác không cam lòng.

Nếu mọi thứ đều buộc cô phải đi đến con đường chết, thì cô lại càng phải sống thật tốt!

Ngày đầu tiên, Tô Nghi chỉ nhìn thấy vài con chim biến dị bay ngang qua bầu trời, tòa nhà phía trước bị dây leo mọc kín.

Ngày thứ hai, dây leo đã phủ đến nửa chiếc minibus.

Ngày thứ ba, đứng ở cửa hậu viện, đã khó mà nhìn thấy xung quanh. Điều tệ hại hơn là, từ sân thượng, cô cũng có thể thấy dây leo từ tòa nhà bên cạnh rũ xuống.

Đêm dần buông xuống, Tô Nghi không dám bật đèn lớn trong đại sảnh, chỉ bật chiếc đèn bàn nhỏ trên quầy lễ tân. Trong ánh đèn mờ mờ, cô ôm một túi khoai tây chiên, vừa ăn vừa xem phim truyền hình.

Tô Nghi dần hiểu ra — cái hệ thống này chính là tới để tra tấn cô, hoàn toàn không cho cô một chút cơ hội sống sót nào.

Qua mấy ngày quan sát, cô phát hiện nơi này thực sự là đại bản doanh của các loài thực vật và sinh vật dị biến. Thỉnh thoảng lại có vài con vật hình thù kỳ lạ chạy đến, bóng dáng con người thì tuyệt nhiên không thấy đâu.

Làm sao mà cô có thể tìm được một người còn sống đây?

Tô Nghi vừa đau lòng vừa phẫn uất, vừa nhét khoai tây vào miệng vừa cắn răng nghiến lợi.

Hôm nay trôi qua rồi, cô liền phải nói lời tạm biệt với thế giới này mất thôi, ô ô ô, cô vẫn còn trẻ như vậy mà…

Tô Nghi nằm trên sofa, không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.

Cô bị một tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc.

Tiếng nổ vang lên đột ngột, suýt nữa khiến cô rơi khỏi sofa. Tô Nghi hoảng hốt bò dậy, rón rén nép sau bàn, ló nửa cái đầu ra ngoài nhìn.

Vụ nổ xảy ra ngay trước nhà trọ, ánh lửa còn chưa tắt hẳn. Dây leo xung quanh bị nổ tung ra bay ra xa. Một người đàn ông đứng giữa biển lửa ấy, tay cầm một thanh trường đao, đang giằng co với một con động vật biến dị to như một chiếc ô tô.

Dây leo xung quanh rõ ràng bị kích động, không ngừng múa may vặn vẹo, nhưng lại không dám tới gần, hiển nhiên rất sợ hãi người đàn ông vừa tạo ra vụ nổ.

Dù cách một khoảng không xa, Tô Nghi vẫn có thể thấy cánh tay trái của người đàn ông kia đang buông xuống theo một tư thế không bình thường, máu tươi đang chảy dọc theo cánh tay.

Con vật biến dị đối diện nhìn cũng chẳng khá khẩm gì hơn, xem ra hai bên trước đó đã trải qua một trận giao đấu dữ dội, không bên nào chiếm được lợi thế từ đối phương.

Không khí giữa hai kẻ ấy căng thẳng đến cực độ, Tô Nghi cũng theo đó mà trở nên hồi hộp, chăm chú quan sát họ.

Cuối cùng vẫn là con vật biến dị không kiềm chế được, lao thẳng về phía người đàn ông. Anh ta giận dữ gầm lên một tiếng, trường đao trong tay lóe lên một tia sáng lạnh lẽo trong đêm tối, máu đỏ sẫm văng ra tung tóe.

Phần đầu của con vật dị biến bị chém lìa khỏi thân thể, rõ ràng là chết không thể thảm được nữa. Người đàn ông kia cũng như cung đã giương hết đà, sau một cú chém đó thì bước chân lảo đảo vài bước, định lấy đao làm điểm tựa, nhưng cuối cùng vẫn không giữ nổi.

Bóng người mặc đồ đen kia “Bùm” một tiếng ngã xuống mặt đất.

Ngọn lửa xung quanh vẫn chưa tắt hết, Tô Nghi có thể nghe thấy rõ tiếng tim mình đập thình thịch vì căng thẳng.

Máu từ vết thương chảy ra, từ từ tụ lại thành một vũng lớn, người đàn ông cứ thế nằm lặng lẽ trong vũng máu, không rõ sống chết.

Tô Nghi nhìn những cành dây leo đang không ngừng lay động ngoài kia, tim đập như trống dồn.

Bên ngoài, nhiệt độ đã giảm xuống đến âm 13 độ. Nếu cứ để mặc kệ, dù người ấy không chết vì mất máu thì cũng chắc chắn bị đông chết ngoài trời.

Có nên liều mình ra ngoài cứu một kẻ không rõ sống chết không?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play