Ở ngôi làng nhỏ bé này, việc qua lại ăn uống giữa các nhà đã trở thành nếp sống quen thuộc. Mỗi khi có đám tiệc, gia chủ thường bày hàng chục mâm cỗ thịnh soạn rồi mời cả làng cùng đến chia vui.
Hôm nay, nhà họ Trương tổ chức lễ đầy tháng cho đứa con mới chào đời. Từ giữa trưa, cả nhà đã tất bật chuẩn bị nguyên liệu, rượu thịt, dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp và bày biện bàn ghế chỉn chu.
Nhà Tạ Lan Thiền cũng nhận được lời mời thân tình. Nhà bọn họ đến vào lúc chiều tà, lúc này những mâm cỗ đầu tiên cũng đã được dọn lên tươm tất. Vì đến sớm nên ông nội nhà họ Trương ân cần mời bọn họ vào chỗ ngồi trang trọng nhất.
Bà nội nhà họ Trương vui vẻ đến chào hỏi Lư Huệ Bình bằng thứ tiếng địa phương đặc trưng. Dù không hiểu hết ý nghĩa, nhưng nhìn qua nét mặt rạng rỡ và giọng điệu vui tươi của bà vụ, Lâm Đông Thanh vẫn cảm nhận được niềm hân hoan khó tả trong lòng bà ấy lúc này.
Ông bà nhà họ Trương nhiệt tình sắp xếp chỗ ngồi, đón nhận những lời chúc mừng nồng nhiệt, trong khi con cháu ở phía sau không ngừng tất bật chuẩn bị các món ăn thơm phức.
Sau khi trò chuyện xã giao vài câu, Tạ Lan Thiền liền quay sang thì thầm hỏi Lâm Đông Thanh: "Chúng ta vào trong thăm em bé một chút nhé?"
Ngồi không một chỗ cũng chán, cho nên Lâm Đông Thanh lập tức gật đầu đồng ý ngay.
Tạ Lan Thiền dẫn cô vào căn phòng phía trong. Sau khi nhẹ nhàng gõ cửa vài cái và nghe thấy một tiếng mời phát ra từ bên trong, hai người phụ nữ mới đẩy cửa ra và bước vào một căn phòng ấm áp.
Trên chiếc giường sạch sẽ có một sản phụ trẻ đang ngồi ôm ấp đứa con nhỏ mới chào đời. Tạ Lan Thiền và người phụ nữ trò chuyện rất nhiệt tình, sau đó còn được mời bế em bé nhưng cô ấy lại ngại ngùng từ chối vì em bé quá nhỏ và cũng quá yếu ớt.
Lâm Đông Thanh đứng quan sát từ phía sau, cô bất chợt đưa ngón tay khẽ chạm vào bàn tay bé xíu của em bé. Thật bất ngờ, những ngón tay nhỏ xíu ấy bỗng dưng nắm chặt lấy ngón tay cô. Cảm giác ấm áp và mềm mại ấy nhanh chóng lan tỏa khiến trái tim cô bỗng dưng chùng xuống lạ thường.
Sản phụ cố gắng nói chuyện bằng thứ tiếng phổ thông chập chững với Lâm Đông Thanh.
"Làm mẹ... có cảm giác thế nào?" Lâm Đông Thanh bỗng nhiên buột miệng hỏi.
Người mẹ trẻ mỉm cười hiền hậu: "Khi nhìn con thì mềm lòng, khi nghĩ đến con thì như được có thêm sức mạnh."
Thấy sản phụ có vẻ mệt mỏi, Tạ Lan Thiền vội chào tạm biệt cô ấy rồi dẫn Lâm Đông Thanh trở lại bữa tiệc.
"Chút nữa khi khách khứa đến đông đủ, ô ấy sẽ bế em bé ra cho mọi người xem." Tạ Lan Thiền thì thầm giải thích: “Vui nhất có lẽ là cha mẹ chồng của cô ấy, cuối cùng cũng được bồng cháu trai nối dõi."
Lâm Đông Thanh sớm nhận ra trong bầu không khí náo nhiệt ấy, cảm xúc khác thường của Tạ Lan Thiền liền trở nên lạc lõng.
"Đông Thanh này, cậu biết không..."
"Tớ và cô ấy là bạn thuở ấu thơ."
Lâm Đông Thanh vừa bước thêm hai bước thì liền nhanh chóng hiểu ra lời nói của cô ấy có ý gì. Cô gái kia tuy cùng trang lứa với hai người bọn họ, nhưng vẻ mệt mỏi hằn trên khuôn mặt khiến cô ấy trông như thể già hơn cả chục tuổi.
Tạ Lan Thiền bỗng cúi đầu, và giọng điệu cũng hơi trầm xuống: "Mỗi lần về quê nghỉ lễ tớ đều đến thăm cô ấy. Cô ấy chẳng yêu người đàn ông đó, mà hắn ta cũng chẳng đối đãi tử tế gì với cô ấy, nhưng vì nhà bọn họ đưa nhiều tiền sính lễ..."
"Nếu không phải vì cha mẹ tớ làm việc ở một thành phố lớn như Bắc Kinh nên có tư tưởng cởi mở, luôn khuyến khích con gái được học hành đến nơi đến chốn thì..."
"Có lẽ giờ này, người nằm giường dưới của cậu đã là một nhân vật khác rồi."
Nghe vậy, Lâm Đông Thanh bỗng thấy lòng mình se lại. Cô không thể hình dung nổi nếu Tạ Lan Thiền rơi vào hoàn cảnh ấy và mang trên vai gánh nặng làm mẹ từ quá sớm.
Một cảm giác nhẹ nhõm bỗng dưng len lỏi vào trong lòng cô, may mắn thay, Tạ Lan Thiền đã thoát khỏi số phận nghiệt ngã ấy.
Khi hai người quay lại bàn tiệc thì Trần Hạ Vọng cũng vừa tới nơi. Thấy Lư Huệ Bình vẫy tay, chàng trai liền nhanh chóng tiến đến rồi ngồi xuống.
"Chị." Trần Hạ Vọng khẽ gật đầu chào Lâm Đông Thanh.
Cô đáp lại bằng tiếng "Ừ" nhẹ nhàng.
Ánh mắt chàng thiếu niên tiếp tục hướng sang Tạ Lan Thiền: "Chị họ."
Tạ Lan Thiền đáp lại có phần qua loa, dường như tâm trí của cô ấy đang ở một nơi nào đó xa lắm.
Tạ Dương Kiệt thì chẳng chịu ngồi yên. Không lấy được điện thoại của Lư Huệ Bình, cậu bé liền chạy nhảy khắp nơi.
Lão Trịnh râu dê vừa mới xuất hiện thì liền rủ rê Trần Hạ Vọng: "Lúc nào rảnh đánh vài ván cờ với ông nhé."
Trần Hạ Vọng liếc nhìn Lâm Đông Thanh, rồi trả lời bằng thứ tiếng địa phương đặc sệt: "Ông biết đấy, cháu xin kiếu. Từ giờ cháu chẳng đụng đến bàn cờ nữa đâu."
Lão Trịnh cũng đưa mắt nhìn Lâm Đông Thanh rồi hỏi: "Thế trước kia cháu giúp cô bé ấy đánh cờ là sao?"
"Đó là chuyện khác." Trần Hạ Vọng đáp lại vô cùng ngắn gọn.
Lão Trịnh thở dài đầy tiếc nuối, rồi liền lầm lũi kéo ghế ngồi sang bàn bên.
Lũ trẻ trong làng cũng khá đông nên cũng có vài bàn riêng. Người lớn thì nhâm nhi chén rượu, còn trẻ con thì hớn hở với mấy ly nước ngọt.
Lâm Đông Thanh lại chẳng để ý mấy, chỉ là cô đã quen với những bữa cơm gia đình ấm cúng, nên lúc này cảm thấy hơi bỡ ngỡ trước một chiếc bàn tròn lớn với cả chục người cùng những vòng người đang xúm xít xung quanh.
Thực lòng mà nói, Lâm Đông Thanh vốn ăn ít và khá chậm. Dù cố ý kéo dài bữa ăn nhưng cô vẫn chẳng thấy ai buông đũa để kết thúc.
Đàn ông thì mải mê chén chú chén anh, thi thoảng thì mới gắp vài miếng, còn phụ nữ thì rôm rả chuyện nhà chuyện cửa. Lũ trẻ thì vừa ăn vừa nghịch, chỉ khi bị người lớn nhắc thì chúng nó mới chịu ăn vài miếng cho có lệ.
Bữa tiệc cứ như thế này thì nói không chừng có thể kéo dài đến tận sáng.
Bình thường khi ở một mình, Lâm Đông Thanh chẳng để ý đến việc người khác nghĩ gì. Nhưng giờ đây, khi được xem như người nhà của Tạ Lan Thiền, việc rời bàn tiệc quá sớm thì thật không phải phép chút nào.
Đợi đến khi một số người ăn xong tự giải tán, Lâm Đông Thanh mới nhẹ nhàng buông đũa và nói: "Cháu cũng no rồi."
Tạ Lan Thiền nghe thấy thì liền vội nói: "Cậu về trước đi, còn nhớ đường không? Tớ còn phải ở lại trông thằng em nghịch ngợm này."
"Chị họ…" Trần Hạ Vọng bỗng nhiên đứng dậy: "Em cũng về đây."
"Ừ, vậy hai người cùng về nhé."
Trong làng không có những tòa nhà cao tầng rực rỡ ánh đèn, đèn đường thì cũng cực kì thưa thớt. Khi màn đêm buông xuống, bóng tối bao trùm khắp nơi như một tấm màn đen dày đặc.
Ngay từ khi mới đến, Lâm Đông Thanh đã nhận ra điều này nên cô hiếm khi ra ngoài khi trời tối. Dân làng đã quen với việc đi lại trong đêm, thuộc từng ngõ ngách và có khả năng nhìn ban đêm rất tốt, nên ít khi dùng đèn pin. Trần Hạ Vọng cũng không phải ngoại lệ.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trương, Lâm Đông Thanh chợt thấy hối hận vì quên mang theo điện thoại. Kể từ khi Lâm Thạch Khôn gọi điện tới cho cô, cô đã dứt khoát tắt máy và cất nó vào tủ, nên giờ chẳng có cách nào dùng nó để soi đường.
Đối với người ngoài, việc đi lại trong đêm ở làng quê cần hết sức cẩn thận. Lâm Đông Thanh lại bị chứng quáng gà vào ban đêm nên càng phải thận trọng gấp mấy lần người thường. Trước mắt cô chỉ là một màu đen kịt, không thể nhìn thấy đường đi cho nên cũng không thể đánh giá tình hình xung quanh.
Mỗi bước chân như thể đang bước trên bờ vực, luôn có cảm giác bất an như sắp sửa hụt chân. Đường làng chủ yếu là đường đất, sau cơn mưa con đường càng trở nên lầy lội, những vết bánh xe máy và xe ba bánh in hằn thành những ổ gà gập ghềnh.
Lâm Đông Thanh bước đi vô cùng khó nhọc, cô dùng chân phải dò dẫm từng bước rồi mới bước chân trái theo. Dù vậy, cô vẫn vấp phải một chỗ lún và suýt chút nữa thì đã ngã. Theo phản xạ, cô liền đưa tay trái ra tìm điểm tựa và nhanh chóng nắm được một cánh tay gầy nhưng lại vô cùng rắn chắc của một chàng trai.
"Chị không nhìn thấy đường à?" Giọng Trần Hạ Vọng vang lên bên tai khi hai người đứng quá gần nhau. Lâm Đông Thanh lùi lại một bước, đáp ngắn gọn: "Ừ."
"Để em đưa chị về nhé?" Trần Hạ Vọng lên tiếng hỏi nhưng vẫn không rút tay lại. Thật ra nơi này cách nhà họ Trương không xa, bọn họ vẫn có thể quay lại mượn đèn pin, nhưng không hiểu sao cậu thiếu niên lại không đề cập đến việc này.
Lâm Đông Thanh cũng không khách sáo liền nắm chặt lấy cánh tay cậu ta: "Vậy cảm ơn cậu."
Làn gió đêm mơn man thổi qua từng ngọn cây, từ xa vọng lại tiếng ếch kêu từ ao sen, tiếng côn trùng rả rích trong ruộng lúa và tiếng nước chảy róc rách dưới chân cầu đá. Trần Hạ Vọng cẩn thận dẫn cô đi qua những đoạn đường bằng phẳng, mỗi khi gặp chỗ gập ghềnh thì đều không quên lên tiếng nhắc nhở: "Cẩn thận, phía trước có một cái hố" hoặc là "Bên trái có đá".
Khi một giác quan bị suy giảm thì những giác quan khác bỗng nhiên lại trở nên nhạy bén hơn. Lâm Đông Thanh tạm thời mất đi thị lực nhưng xúc giác của cô lại tinh tường lạ thường. Cô cảm nhận rõ sự rắn chắc của cơ bắp dưới lớp da mỏng của chàng trai, một sự khác biệt hoàn toàn so với sự mềm mại của phái nữ, mặc dù hiện tại cậu ta chỉ mới là một thiếu niên.
Nhưng cô cũng nhận ra cơ bắp cậu ta đang dần trở nên căng cứng một cách vô thức.
"Trần Hạ Vọng." ( truyện trên app t.y.t )
"Hửm?"
"Cậu sợ tôi à?"
"Không có." Cậu ta phủ nhận ngay lập tức và không chút do dự.
Lâm Đông Thanh giả vờ như mình không nghe thấy và tiếp tục: "Vì tôi trông quá lạnh lùng, hay là vì tôi lớn hơn cậu ba tuổi nên cậu coi tôi như người lớn?"
"Không phải vậy." Trần Hạ Vọng dừng bước, giọng điệu cũng bất giác trở nên nghiêm túc.
Lâm Đông Thanh cũng ngừng lại, rồi tiếp tục nói với cậu ta với giọng điệu đầy ẩn ý: "Vậy tại sao cậu lại căng thẳng?" Cô thực sự tò mò không biết từ khi nào mà mình lại có năng lực khiến người khác phải căng thẳng đến thế.
Tim Trần Hạ Vọng đập thình thịch, đầu óc cậu ta nhất thời trở nên trống rỗng mấy giây: "Em..."
"Nói tôi nghe đi." Lâm Đông Thanh khẽ nheo mắt. Đôi mắt một mí có phần đuôi hơi xếch lên của cô khi không biểu cảm thì lạnh lùng, nhưng khi nheo lại thì trông chẳng khác nào một con cáo tinh ranh.