Lâm Đông Thanh vốn tưởng con bò là của nhà Trần Hạ Vọng, nhưng cậu ta liền lắc đầu giải thích đó là bò của gia đình Tạ Lan Thiền, khi nào cậu ta rảnh rỗi mới qua giúp chăn dắt mà thôi.

Cậu ta chậm rãi dắt bò về khu nhà ngói cũ kỹ đã bỏ hoang của nhà họ Tạ. "Bên trong khá bẩn đấy ạ." Cậu thiếu niên nhắc nhở Lâm Đông Thanh với giọng điệu trầm ấm.

Nhưng cô lại chẳng mấy bận tâm. Những ngày ở quê đã giúp cô quen với cảnh phân gà, vịt vương vãi khắp đường làng, thậm chí đôi khi còn bắt gặp cả phân bò nữa. Vì thế, cái sân nhà ngói đầy bùn đất lẫn phân bò cũng chẳng khiến cô cảm thấy khó chịu chút nào.

Trong sân còn có một con bê con đang bị buộc vào cọc gỗ. Trần Hạ Vọng khéo léo buộc dây thừng vào cổ bò mẹ rồi bắt tay vào việc cắt cỏ. Cậu ta chất đầy cỏ lên chiếc xe đẩy nhỏ, đưa vào sân và đổ thành đống trước mặt đàn bò. Thế là đã hoàn thành nhiệm vụ chăn bò trong ngày.

Trần Hạ Vọng thường xuyên đến nhà Tạ Lan Thiền dùng bữa tối. Sau vài lần ngồi quây quần quanh chiếc bàn tròn, Lâm Đông Thanh mới chợt nhận ra một điều thú vị là trong khi mọi người thay đổi chỗ ngồi tùy ý thì chỉ có duy nhất vị trí của Trần Hạ Vọng là không bao giờ thay đổi.

Và chẳng mấy chốc cô cũng đã phát hiện ra lý do, đó là vì chỗ ngồi đó gần nồi cơm điện nhất nên thuận tiện cho việc múc cơm. Ai nấy đều đưa bát không về phía cậu ta để nhờ cậu ta lấy cơm giúp.

Hóa ra ở đây có một ‘phong tục’, đó là người nhỏ tuổi nhất sẽ ngồi gần nồi cơm để phục vụ người lớn. Có lẽ đó là cách rèn luyện sự hiếu thảo và kính trọng bề trên. Nhưng điều kỳ lạ là Tạ Dương Kiệt, đứa em trai nhỏ hơn Trần Hạ Vọng, lại chẳng bao giờ phải làm việc này.

"Tại sao con phải múc cơm? Con không làm chuyện này đâu!" Tạ Dương Kiệt nhăn nhó và lên tiếng với giọng điệu đầy bực bội.

Nhưng trước khi Lư Huệ Bình kịp nổi giận thì Trần Hạ Vọng đã nhẹ nhàng đáp: "Để cháu làm cho ạ."

Lâm Đông Thanh thường có thói quen đi dạo quanh làng. Mỗi lần đi qua gốc cây đa cổ thụ ở đầu thôn, cô đều thấy có một nhóm cụ ông ngồi tụ tập chơi cờ tướng, và vài bà cụ ngồi bên cạnh vừa đan lát vừa xem cờ.

"Tướng!"
"Khoan đã! Già rồi mắt kém, hình như đi sai nước rồi. Để tôi xem lại!"
"Ông già cả rồi mà còn đòi đi lại nước cờ à?"

Khung cảnh nhộn nhịp hiếm có ấy đã thu hút sự chú ý của Lâm Đông Thanh. Sau vài lần đi ngang, cô quyết định dừng chân xem cho kỹ.

Thực ra cô chẳng biết gì về cờ tướng, nhưng không khí sôi nổi của các cụ già khiến cô cảm thấy thú vị lạ thường. Mấy ông cụ cũng chẳng ngại ngần, có người còn chủ động bắt chuyện với cô bằng thứ tiếng phổ thông pha trộn giọng địa phương.

"Cô bé từ đâu tới thế?"
"Thành phố Bối ạ."
"Ồ, từ thành phố lớn về đây à? Còn đi học không? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"Cháu chuẩn bị vào lớp 11, năm nay 16 tuổi ạ."

Các cụ hút thứ thuốc lá trông rất lạ, không phải loại thuốc lá đóng gói bán sẵn, mà là thứ thuốc lào tự cuốn bằng giấy trắng, sợi thuốc thô ráp. Mùi khói khi đốt lên khá nồng nặc và đậm đặc hơn hẳn thứ thuốc lá Lâm Đông Thanh thường hút.

Sau vài lần xem cờ, chỉ vài ngày sau, cô đã nắm được đại khái cách chơi. Trong số các cụ có một ông cụ có râu dê họ Trịnh được mọi người gọi là "lão Trịnh". Ông ấy có giọng nói sang sảng, tính tình hoạt bát, hai gò má cao nhô lên trên khuôn mặt hóp, trông chẳng khác gì thầy bói thời xưa.

Lão Trịnh rất mê cờ nhưng lại sợ thua. Mỗi khi thế cờ bất lợi, ông ấy thường tìm cách đi lại nước cờ. Khi bị chiếu tướng, đôi mắt tròn xoe của ông lão liền sáng rực lên, đôi bàn tay khô gầy lơ lửng trên bàn cờ, hai chân co quắp như con châu chấu sẵn sàng bật nhảy.

Sau vài ván thua liên tiếp, lão Trịnh bỗng chỉ tay về phía Lâm Đông Thanh: "Cô bé kia! Lại đây chơi với lão!"

Người ta thường nói tuổi già sẽ khiến con người ta trở nên điềm đạm hơn, nhưng lão Trịnh lại chẳng khác nào một đứa trẻ nghịch ngợm. Các cụ khác vừa bị ông ấy chọc cười và cũng vừa rất thích chơi cờ cùng ông ấy.

"Lão Trịnh già rồi mà còn bắt nạt trẻ con!"
"Lỡ chơi thua con bé thì còn mặt mũi đâu mà nhìn người nữa hả?"

Nhưng lão Trịnh lại chẳng quan tâm, ông ấy cứ chăm chăm nhìn Lâm Đông Thanh: "Cô bé, lại đây chơi một ván đi nào!"

Khóe miệng của Lâm Đông Thanh hơi nhếch lên và cười đáp: "Vâng ạ."

Quả thật "gừng càng già càng cay", chưa đầy mười phút sau khi lên bàn, thế cờ của Lâm Đông Thanh đã bị ăn mất nửa số quân. Lão Trịnh đắc ý lắc lư mái tóc bạc, suýt chút nữa còn cất giọng hát, chẳng có chút gì gọi là ngại ngùng vì đang "bắt nạt" tiểu bối.

Lâm Đông Thanh vốn không quan tâm thắng thua, ngay khi cô đang định đẩy con Xe tiến lên thì bỗng nhiên lại nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:

"Không nên đi Xe. Đẩy Mã bên phải lên trước."

Cô giật mình không biết Trần Hạ Vọng đã lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh từ lúc nào. Nghe theo lời cậu ta, cô liền di chuyển quân Mã. Sắc mặt lão Trịnh lập tức thay đổi, ông ấy đang không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì Lâm Đông Thanh không bị mắc bẫy.

Dù không hiểu hết ý nghĩa nước cờ, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc bất thường của lão Trịnh, Lâm Đông Thanh biết ngay Trần Hạ Vọng chắc hẳn cũng là một tay cờ lão luyện.

Từ đó, cô gần như giao phó nửa bàn cờ còn lại cho Trần Hạ Vọng, còn cô chỉ việc di chuyển quân theo chỉ dẫn của cậu ta, rồi thích thú quan sát biểu cảm ngày càng "đơ ra" của lão Trịnh. Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mọi người vừa ghét cách chơi xấu của lão Trịnh, nhưng cũng vừa thích chơi cờ cùng ông ấy.

"Chiếu Tướng."

Lâm Đông Thanh chợt bật cười thành tiếng.

Lão Trịnh giật mình suýt nhảy dựng lên, ông ấy ‘oán giận’ chỉ tay về phía Trần Hạ Vọng: "Này nhóc! Sao cháu lại giúp cô bé này chơi cờ hả?"

Các cụ già xung quanh ai nấy đều cười ha hả, bầu không khí vì thế cũng trở nên rộn ràng hơn hẳn: "Lão Trịnh còn dám nói nữa à? Tuổi hai đứa trẻ cộng lại còn thua lão một vòng đời đấy!"

"Xì!"

Lão Trịnh đứng dậy nhường chỗ rồi kéo Trần Hạ Vọng sang: "Hai đứa chơi đi! Để lão xem tài nghệ thực sự của cháu đến đâu!"

Vốn dĩ bình thường chỉ có mấy cụ già quen thuộc thay phiên nhau đấu cờ, cho nên cảnh tượng mới mẻ này khiến các cụ đều vô cùng hào hứng. Không những không ngăn cản mà bọn họ còn nhiệt tình cổ vũ: "Đúng rồi! Cho bọn trẻ chơi đi! Bọn lão cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi!"

Trần Hạ Vọng đưa mắt nhìn Lâm Đông Thanh như muốn hỏi ý kiến của cô. Cô chỉ nhẹ nhàng gật đầu, và vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường.

Một ván cờ mới nhanh chóng bắt đầu.

Hiểu luật cờ và thực sự biết chơi là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lâm Đông Thanh chẳng có chút chiến thuật nào, cứ đi quân tùy hứng theo cảm tính. Điều này khiến Trần Hạ Vọng cảm thấy vô cùng khó xử, trước đông đảo người xem, cậu ta không thể thắng quá nhanh khiến cô trở nên mất mặt, nhưng cũng không thể thua một cách quá lộ liễu.

Lần đầu tiên trong đời, Trần Hạ Vọng phải cố tình dự đoán nước đi của đối thủ rồi tự đưa quân mình vào thế nguy hiểm. Lão Trịnh đã nuôi nấng cậu ta từ nhỏ nên đương nhiên là hiểu rõ tính cách này của Trần Hạ Vọng, ông cụ vui vẻ đứng sau lưng cậu ta xem quân của cậu ta bị tiêu diệt gần hết, xem như là một cách trả thù cho ván cờ trước.

Lâm Đông Thanh hoàn toàn không nhận ra đối thủ đang cố tình nhường mình, cô vẫn ung dung đi quân theo kiểu "được ăn thì ăn". Thật ra, việc cố ý thua một cách tự nhiên còn khó hơn thắng ba ván liên tiếp. Trần Hạ Vọng phải dùng hết kỹ năng của mình để kéo dài ván cờ qua hơn mười phút rồi mới bắt đầu ra tay "xử" những quân cờ của cô.

Không hiểu sao các cụ già xung quanh càng xem càng phấn khích, chẳng mấy chốc mấy ông cụ đều đứng hẳn về phe Lâm Đông Thanh và còn nhiệt tình chỉ đạo:

"Để lão xem... cháu đi nước này đi, mai phục ở đây, đợi cậu ta đi nước kia là ăn được ngay!"

"Ông nói bậy! Đợi cậu ta động quân thì pháo của cô bé đã bị ăn rồi! Di chuyển pháo sang đây, thế này mới có cơ hội ăn ngựa của cậu ta!"

Lâm Đông Thanh: "..." Các cụ nói to thế này, chẳng lẽ mấy cụ nghĩ Trần Hạ Vọng không nghe thấy hay sao?

Thế là chẳng mấy chốc cô đã trở thành một con rối để mặc các cụ già điều khiển. Không ngờ ván cờ lại biến thành cuộc đấu trí giữa một thiếu niên và một nhóm lão làng. Các ông cụ không ngừng tranh cãi kịch liệt về từng nước đi, khiến Trần Hạ Vọng và Lâm Đông Thanh như hai cây non bị tưới đẫm bởi những giọt "nước mưa" từ cuộc tranh luận sôi nổi.

Lâm Đông Thanh chỉ biết đưa mắt ra hiệu cho Trần Hạ Vọng mau "Kết liễu nhanh lên!"

Trần Hạ Vọng liền khẽ gật đầu, sau đó nét mặt của cậu ta bỗng nhiên trở nên tập trung nghiêm túc. Ngay cả lão Trịnh cũng nhập cuộc và nhiệt tình hò reo cổ vũ.

Khi thực sự nghiêm túc, toàn bộ con người Trần Hạ Vọng như hòa vào bàn cờ và hoàn toàn không còn để ý đến xung quanh. Mỗi nước đi đều dứt khoát và không chút do dự. Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lâm Đông Thanh đã cảm nhận được sự điềm tĩnh khác thường của cậu ta và giờ đây nhận thức ấy của cô càng trở nên rõ ràng hơn.

Kết quả ván cờ nằm ngoài dự đoán của Lâm Đông Thanh nhưng lại đúng như các cụ già tiên liệu. Trần Hạ Vọng thắng, nhưng là chiến thắng chật vật sau khi bị "ăn" khá nhiều quân.

Lão Trịnh vuốt chòm râu dê và liền lên tiếng cảm thán: "Lối chơi quyết đoán và tàn nhẫn này... càng ngày càng giống lão Trần ngày xưa..."

Bầu không khí đột nhiên trầm xuống sau câu nói đó. Mấy cụ già bên cạnh vội vàng ra hiệu cho lão Trịnh đừng nhắc lại chuyện đau lòng. Ông cụ cũng chợt nhận ra mình vừa lỡ lời nhưng cũng chỉ biết ngượng ngùng ho khan che giấu.

Nhưng Trần Hạ Vọng lại chỉ nhẹ nhàng nở một nụ cười: "Không sao đâu ạ."

Trên đường về, Lâm Đông Thanh đột nhiên dừng bước rồi quay lại nói với cậu thiếu niên đang đi phía sau: "Cậu chơi cờ cũng khá đấy."

"Ừm... Từ nhỏ em đã được ông nội dạy chơi cờ." Nhắc đến người thân yêu, giọng điệu của cậu ấy bỗng dưng trở nên ấm áp lạ thường: "Ông của em là tay cờ giỏi nhất làng này."

 


 

Một buổi chiều nọ, trong lúc đang đi dạo lang thang xung quanh, Lâm Đông Thanh tình cờ phát hiện ra một cái hồ nhỏ khá vắng vẻ, không gian xung quanh cực kỳ yên tĩnh và thưa thớt dân cư. Cô nằm dưới gốc cây cảm nhận ngọn cỏ châm chích vào da, lấy điện thoại ra chơi một lúc rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Bỗng nhiên cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại khi hoàng hôn đã buông xuống. Cũng không thèm nhìn số, cô liền bấm nghe máy và ngay lập tức cảm thấy nghẹt thở khi nhận ra giọng nói quen thuộc.

"Alo, bộ mày câm hả? Nghe máy mà không biết nói gì à?! Tiếng gầm gừ của người đàn ông vang lên đầy giận dữ.

Lâm Đông Thanh chỉ muốn bật cười. Bao năm qua, số lần Lâm Thạch Khôn chủ động gọi cho cô có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô đi đâu, sống chết thế nào, ông ta cũng chẳng buồn quan tâm lấy một lần. Vậy mà bây giờ lại gọi điện đến cho cô?

Cô kiên nhẫn nghe ông ta lảm nhảm mấy câu vô nghĩa, sau đó liền nhận ra hiện tại ông ta đang say xỉn, ngay khi cô định cúp máy thì bỗng nhiên lại nghe thấy một tiếng chửi thề: "Đ.mẹ! Nuôi chó nó còn biết vẫy đuôi chào chủ! Mày đúng là đồ chó má mà... còn dám cả gan trộm tiền của tao..."

Lâm Đông Thanh nghe xong lời ông ta nói thì chỉ cảm thấy buồn cười. Cái người tự xưng là cha này lúc nhớ thì gửi cho cô ít tiền, lúc quên thì phủi sạch hoàn toàn trách nhiệm. Nếu không có ông bà ngoại thương cháu, định kỳ gửi tiền nuôi cô, thì giờ này ông ta còn có cửa gọi điện đến ư?

"Tôi ăn trộm tiền của ông ư?" Lâm Đông Thanh nở nụ cười đầy lạnh lùng rồi lên tiếng đáp lại với giọng điệu đầy mỉa mai: "Sao ông không thử hỏi người phụ nữ đang ngủ ngon lành trên giường tôi xem?"

Nói xong cô lập tức tắt máy đột ngột, ký ức về ngày hôm đó bỗng dưng ập về như thác lũ. Chuyện xảy ra vào một ngày đầu hè, khi ký túc xá đã đóng cửa. Lâm Đông Thanh kéo chiếc vali nặng trĩu về nhà, ngay khi cô vừa mở cửa thì lập tức cảm thấy choáng váng trước mùi rượu nồng nặc và khói thuốc ngột ngạt xộc thẳng vào mặt. Căn phòng khách tan hoang trông chẳng khác nào bãi chiến trường với những chai rượu trống nằm lăn lóc, còn tàn thuốc thì vương vãi khắp nơi, đó là những dấu tích quen thuộc của những cuộc nhậu nhẹt thâu đêm của Lâm Thạch Khôn cùng đám bạn của ông ta.

"Mày còn biết đường mò về nhà à..." Giọng nói khàn đặc của người đàn ông say xỉn vang lên từ chiếc ghế sofa sờn rách.

Lâm Đông Thanh bước thẳng lên phòng, bàn tay cô nắm chặt thành vali đến mức các ngón tay dần trở nên trắng bệch. Cô đã cẩn thận thay ổ khóa mới và chỉ có mình cô giữ chìa, thế mà giờ đây, trước mắt cô là một cảnh tượng khiến máu trong người cô lập tức sôi lên, một người phụ nữ lạ mặt đang ngủ ngon lành trên chính chiếc giường của cô.

Tiếng răng nghiến ken két, Lâm Đông Thanh  lập tức xông tới túm chặt mái tóc nhuộm vàng cháy của người phụ nữ và không ngừng giật mạnh khiến người phụ nữ phải giật mình tỉnh giấc.

"Á... Cô là ai vậy?" Giọng điệu the thé của người phụ nữ vang lên đầy hoảng hốt.

"Cút ngay khỏi phòng tôi!" Lâm Đông Thanh chỉ tay thẳng ra cửa và lên tiếng với giọng điệu lạnh như băng.

Người phụ nữ nhận ra khuôn mặt của cô gái trước mắt có nét giống hệt Lâm Thạch Khôn thì liền hiểu ra thân phận của cô. Bà ta nhăn nhó có vẻ khó chịu nhưng không dám nói thêm lời nào, sau đó liền vội vã thu dọn đồ đạc rời đi.

Chẳng mấy chốc, Lâm Thạch Khôn đã dẫn theo người phụ nữ kia quay lại. Nhìn vẻ mặt ủy khuất đầy tính toán của bà ta, không cần phải đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Vậy nên Lâm Đông Thanh liền chủ động tấn công trước: "Con không quan tâm cha dẫn ai về nhà, nhưng phòng của con là nơi cấm địa. Không một ai được phép đặt chân vào hay đụng đến đồ đạc của con!"

"Phòng này có ban công rộng rãi, trong khi con lại ở nội trú suốt. Sao không cho dì con ở tạm vài hôm?" Lâm Thạch Khôn cố gắng hợp lý hóa mọi chuyện.

"Để bà ta tự tiện lấy mấy chiếc túi hàng hiệu này sao?" Lâm Đông Thanh liền chỉ vào chiếc tủ quần áo đã bị ai đó xáo trộn lên trông vô cùng lộn xộn.

Gương mặt Lâm Thạch Khôn trở nên đỏ bừng vì tức giận. Vốn là một kẻ hư vinh, ông ta không chịu nổi việc bị mất mặt trước người khác, vậy nên thái độ cứng rắn của con gái càng khiến ông ta cảm thấy điên tiết.

"Mày nghĩ mày là ai mà dám nói chuyện với tao bằng cái giọng đó hả?"
"Căn phòng này là của riêng một mình mày à?"
"Ngay cả mày cũng là do tao sinh ra, mày có tư cách gì mà dám chỉ trỏ vào mặt cha mày?"

Lâm Đông Thanh thừa hưởng ngoại hình xinh đẹp từ mẹ, nhưng ánh mắt lạnh lùng đó lại giống hệt Lâm Thạch Khôn.

Kết cục sau đó chẳng có gì bất ngờ, cha con trở mặt thành thù, suốt ngày cãi vã không ngừng, rồi kết thúc bằng những trận đòn roi quen thuộc. Nhưng lần này, căn phòng đã bị ám mùi nước hoa rẻ tiền khiến cô không thể chịu đựng thêm một giây nào nữa.

Lâm Đông Thanh xách vali lên, đẩy hai người kia ra khỏi phòng rồi hiên ngang bước đi. Cô thuê phòng khách sạn ở vài ngày, ban ngày thì chôn mình trong quán net, ban đêm thì thức trắng lướt điện thoại. Thời gian những ngày đó trôi qua rất mơ hồ, nhưng nỗi uất ức trong lòng vẫn không thể nào nguôi ngoai.

Như một tia sáng trong đêm tối, cô bất chợt nhìn thấy bài đăng của Tạ Lan Thiền: "Nhà mình có quả vàng chín rộ, có bạn nào muốn về quê mình chơi không?", ở bên dưới còn kèm theo vài bức ảnh đồng quê yên bình.

Ký ức lập tức ùa về, những lần Tạ Lan Thiền mang bánh hồng từ dưới quê lên ký túc xá chia cho cả phòng, vị ngọt thanh mát ấy sao mà nhớ da diết đến thế...

Thế là trước khi kịp suy nghĩ, bàn tay cô đã tự động bấm gọi.

"Đông Thanh, có chuyện gì thế?"
"Tớ... tớ có thể đến nhà cậu chơi được không?"
"Đương nhiên rồi! Cậu cứ thoải mái đến đi!"

Tạ Lan Thiền không hỏi cô lý do, điều này giúp Lâm Đông Thanh không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng giờ đây, cuộc gọi từ Lâm Thạch Khôn đã phá tan bầu không khí yên bình hiếm hoi. Lâm Đông Thanh rút ra một điếu thuốc từ túi rồi hít một hơi thật sâu. Làn khói cay đắng cuốn lấy tâm trí và đốt cháy từng tế bào phổi như muốn thiêu rụi mọi uất hận chất chứa bấy lâu.

Lâm Đông Thanh hút điếu này tiếp điếu khác trong trạng thái vô định, đến khi nghe thấy một tiếng "rắc" khẽ vang lên phía sau, tựa như âm thanh của cành cây gãy, thì cô mới chậm rãi quay đầu lại.

Trần Hạ Vọng đứng đó, bóng cậu ta in rõ dưới ánh hoàng hôn.

Hai người nhìn nhau trong khoảnh khắc tĩnh lặng.

"Xin lỗi, em... em không cố ý..." Giọng điệu cậu ta có phần ngập ngừng, đôi mắt thì vội vàng né tránh. Dường như cậu ta không muốn xâm phạm sự riêng tư của cô.

Lâm Đông Thanh thờ ơ gật đầu với cậu ta rồi dập tắt điếu thuốc trên nền đất. Đôi mắt một mí khẽ nheo lại để lộ vẻ bực dọc khó giấu.

Dường như không muốn làm phiền cô, Trần Hạ Vọng lập tức hiểu ý rồi liền vội vàng bước đi.

Cô quay lại nhìn mặt hồ phẳng lặng rồi châm thêm điếu thuốc mới, nhưng còn chưa kịp hút được nửa điếu thì bóng hình ấy lại xuất hiện.

"Còn chuyện gì nữa?" Giọng điệu của cô lạnh như băng khi quay mặt nhìn cậu thiếu niên.

Trần Hạ Vọng đưa cho cô một nắm hoa dại đỏ thắm mà cậu ta vừa hái, và đặc biệt trên những cánh hoa còn đọng lại những giọt sương chiều.

"Loại hoa này có mật ngọt" Cậu ta vội lên tiếng giải thích, rồi như sợ cô không hiểu, sau đó cậu ta còn cẩn thận làm mẫu bằng cách ngậm thử một bông hoa nhỏ cho cô xem.

Hoàng hôn đang dần buông xuống, ánh vàng cam phủ lên mặt hồ tựa như một tấm lụa mềm. Làn gió nhẹ khẽ thổi qua, gợn sóng lăn tăn hòa quyện với ánh sáng lấp lánh và từ từ lan tỏa. Xa xa văng vẳng tiếng nói cười rộn rã của những người nông dân trở về sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Đôi mắt cậu thiếu niên lúc này trong veo như nước hồ mùa thu. Làn da trắng sáng khiến bông hoa đỏ trên môi cậu ta càng thêm nổi bật. Ánh mắt lấp lánh nhìn cô đầy chờ đợi trông như một đứa trẻ đang mong được khen ngợi.

Lâm Đông Thanh bỗng cảm thấy lòng mình xao động. Sau đó cô liền làm ra một việc mà bình thường cô sẽ cho là trẻ con, đó là đưa bông hoa lên miệng nếm thử. Vị ngọt thanh mát của mật hoa dần xóa tan vị đắng chát nơi đầu lưỡi. Tâm trạng cô cũng từ từ dịu lại như mặt hồ chiều tà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play