[Lời Mở Đầu]

Trong một không gian thời gian hỗn loạn, bên trong một nhà máy màu bạc lạnh lẽo.

Hệ Thần cất lời với hệ thống mang số đuôi 0724: "Chúc mừng bạn đã nhận được phần thưởng tối thượng, ký ức của bạn sẽ được khôi phục."

Tiếng tàu hỏa chạy trên đường ray vang lên ầm ầm và đều đều. Không gian trong toa xe ngột ngạt đến nghẹt thở, mồ hôi trên người hành khách chảy thành từng dòng, rồi dính lại thành một lớp màng khiến ai nấy đều cảm thấy khó chịu.

Cho đến nửa đêm, hầu hết mọi người trên tàu đều đã chìm vào giấc ngủ, tiếng ngáy hòa lẫn với mùi mồ hôi nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

Vì mua vé vào phút chót nên Lâm Đông Thanh không thể có được vé giường nằm mềm. Giường cứng thông thường có bốn đến sáu người ngồi đối diện nhau, không gian chật hẹp đến mức gần như không thể duỗi thẳng chân.

Ngồi đối diện cô là một người đàn ông trung niên gầy gò có bọng mắt sâu hoắm. Ngay khi vừa lên tàu, ông ta đã vô tư duỗi thẳng chân về phía trước, chẳng màng đến việc người đối diện có chỗ để chân hay không.

Lâm Đông Thanh cúi mắt thì liền nhìn thấy đôi giày da cũ nát của ông ta. Người đàn ông càng ngủ càng say, thân hình dần trượt xuống ghế, và đôi chân cũng ngày càng duỗi dài ra.

Sau đó Lâm Đông Thanh bất ngờ nhấc chân lên rồi đạp mạnh vào bắp chân của ông ta. Động tác nhanh gọn và chính xác như thể chuẩn bị bẻ gãy một cành cây.

"Á!" Người đàn ông kêu lên đầy đau đớn rồi lập tức rút chân về, ông ta nhăn nhó xoa xoa chỗ đau và nhanh chóng trở nên tỉnh táo hẳn, sau đó ông ta tức giận trợn mắt nhìn về phía cô.

Lâm Đông Thanh tựa lưng vào ghế, hai tay đặt hờ trên đùi, và dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lại ông ta với khuôn mặt không một chút biểu cảm. Đôi mắt đen láy của cô tựa như màn đêm bên ngoài cửa sổ, trầm lặng và lạnh lẽo một cách khó hiểu.

Người đàn ông chợt nhớ đến bộ phim kinh dị mà mình từng xem, hình ảnh con ma nữ trèo ra từ ngôi mộ với ánh mắt rùng rợn. Ông ta lầm bầm chửi thầm vài tiếng rồi đứng dậy, len qua hai người đang ngủ cạnh đó và bước ra ngoài.

Lâm Đông Thanh đưa tay lên cửa sổ đóng kín, thỉnh thoảng dùng ngón tay gõ nhẹ vào mặt kính để giết thời gian. Cô không thể dùng điện thoại, bởi vì chuyến tàu từ miền Bắc đến thành phố nhỏ miền Nam mất ít nhất mười mấy tiếng đồng hồ. Vì lười đi tìm chỗ sạc pin nên cô đành phải tiết kiệm tối đa.

Không lâu sau, người đàn ông kia đã quay lại với một bát mì ăn liền trên tay. Mùi mì nồng nặc bốc lên theo hơi nóng, hòa lẫn với vô số mùi khác đã lên men trong khoang tàu suốt cả ngày, khiến ai nấy đều không khỏi cảm thấy buồn nôn.

Lâm Đông Thanh đứng dậy định đi ra khu vực giữa hai toa tàu để hít thở chút không khí trong lành. Ở đó có hai thanh niên đang đứng tựa vào hành lang tàu trò chuyện sôi nổi. Khi cô đi ngang qua, ánh mắt của hai người bọn họ đồng loạt đổ dồn về phía cô.

Một cô gái khoảng mười lăm, mười sáu tuổi có làn da trắng mịn và thân hình mảnh mai. Các đường nét trên khuôn mặt tuy chưa thực sự rõ ràng nhưng đã toát lên vẻ đẹp thu hút và đặc biệt. Trang phục của cô cũng khác hẳn so với những cô gái ngoan hiền cùng tuổi.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi nam cộc tay màu đen, vạt áo được sơ vin gọn gàng vào quần jeans trắng tinh làm nổi bật đôi chân thẳng tắp và thon dài. Dưới chân là đôi bốt Martin đen bóng. Toàn bộ vẻ ngoài trông rất gọn gàng và dứt khoát, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh lộn xộn trong toa tàu.

Cô cởi hai nút áo trên cùng để lộ xương quai xanh cùng sợi dây chuyền bạc mảnh mai. Mái tóc dài chấm vai cùng khí chất lạnh lùng càng khiến dáng vẻ của cô trông nổi bật.

"Em gái, định đi đâu thế?" Một thanh niên cười cợt hỏi.

Lâm Đông Thanh chẳng thèm nhìn cậu ta, cô đứng tựa vào hành lang phía bên kia, và lấy điện thoại ra xem giờ thì phát hiện lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng.

Người thanh niên kia liếc nhìn cô một lượt rồi tiếp tục dò hỏi: "Còn đi học không? Học lớp mấy rồi? Ở trường có vui không?"

Thấy cô chẳng đáp lại lấy một lời, cậu ta đành ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cô.

Cơn bực bội từ khi rời khỏi nhà vẫn chưa tan, Lâm Đông Thanh sờ vào bao thuốc trong túi và định rút ra một điều thì chợt nhìn thấy biển cấm hút thuốc trên tàu. Cô hơi nhíu mày rồi đành cất nó đi.

Trên cửa tàu có một ô kính dày, qua đó có thể thấy hình ảnh mờ ảo của rừng núi bên ngoài. Vào ban đêm, Lâm Đông Thanh thường bị quáng gà, nên cho dù có nhìn ra ngoài cũng chỉ thấy toàn một mảng tối đen. Thỉnh thoảng có vài cột đèn đường lẻ loi lướt qua, ánh sáng chói lóa xuyên qua kính cửa sổ, chia khuôn mặt cô thành hai nửa sáng tối.

...

Trời dần sáng, mặt trời từ từ nhô lên từ sườn núi xa xa rồi treo lơ lửng trên cao.

Cuối cùng tàu cũng đã đến ga. Mọi người bắt đầu chen lấn nhau xuống tàu. Lâm Đông Thanh kéo theo chiếc vali màu bạc, trước tiên cô đi tìm nhà vệ sinh để rửa mặt để giúp xua tan cảm giác mệt mỏi và khó chịu sau mười mấy tiếng bị nhốt trong không gian ngột ngạt đầy mùi hỗn tạp.

Cô nhanh chóng mở ba lô, lấy ra một lọ nước hoa nhỏ, xịt lên cổ tay rồi chà nhẹ, sau đó còn thoa lên sau tai một ít. Mùi hương nhẹ nhàng và thanh mát dần lan tỏa, khiến cô từ từ cảm thấy dễ chịu hơn.

Không phải cô không muốn đi máy bay, nhưng thành phố nhỏ này không có sân bay.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, Lâm Đông Thanh liền nhận được một cuộc gọi.

"Đông Thanh, cậu xuống tàu chưa?"

"Rồi."

"Cậu đi theo biển chỉ dẫn nhé, tớ đợi cậu ở cổng nhà ga."

"Ừ."

Ngay khi vừa ra đến cổng ga thì Lâm Đông Thanh lập tức bị một nhóm người vây quanh và nhiệt tình mời chào:

"Đi xe không cô em? Xe máy của anh rẻ mà nhanh lắm!"

"Cô em muốn đi đâu thế? Xe ba gác của anh đây, có cả mái che nắng nữa!"

Những người này luôn tươi cười và nhiệt tình quá mức, thậm chí có người còn định cầm hộ hành lý cho cô.

Nhưng Lâm Đông Thanh chỉ lạnh lùng từ chối: "Không cần đâu, cảm ơn."

"Đông Thanh, đây này!"

Lâm Đông Thanh nhìn theo hướng phát ra âm thanh thì liền thấy Tạ Lan Thiền đang đứng bên ngoài đám đông và còn hào hứng nhón chân vẫy tay về phía cô.

Nhìn thấy bóng dáng bạn mình, Tạ Lan Thiền liền nở một nụ cười rạng rỡ: "Sao rồi? Có mệt lắm không?"

"Vẫn ổn."

"Vậy chúng ta đi thôi nào."

Khó khăn lắm hai người mới thoát khỏi đám xe máy và xe ba gác đậu bên ngoài nhà ga. Sau đó Tạ Lan Thiền liền dẫn Lâm Đông Thanh ra ven đường chờ xe.

"Đi xe buýt à?" Lâm Đông Thanh nhìn quanh nhưng không thấy biển báo xe buýt nào cả.

"Không phải, chúng ta đi xe van."

"Không phải có hai chiếc đang đậu đây sao?" Lâm Đông Thanh chỉ vào hai chiếc xe van đang đậu gần chỗ bọn họ.

"Họ không đi về hướng nhà tớ." Tạ Lan Thiền giải thích: "Chỉ xe nào có hai chữ 'Phú Thạch' trên biển trước mới là xe chúng ta cần đi."

Trời hôm nay nắng như đổ lửa, mặt đường bốc hơi nóng ngùn ngụt và không khí cũng ngột ngạt không kém. Một làn gió thổi qua khiến vai và tóc nhanh chóng ướt đẫm mồ hôi.

Sau một hồi chờ đợi, Tạ Lan Thiền bỗng đưa tay sờ cằm thì liền thấy tay mình dính đầy mồ hôi.

"Xe đến rồi!"

Thấy xe tới, hai mắt Tạ Lan Thiền lập tức sáng lên và phấn khích vẫy tay gọi. Chiếc xe tải nhỏ cũ kỹ phủ đầy bụi bặm bật đèn xi-nhan rồi từ từ dừng lại cạnh lề đường.

Tài xế nhanh nhẹn mở cốp sau ra. Lâm Đông Thanh liền đặt hành lý vào, trong khi Tạ Lan Thiền đã lên xe trước và quay sang nói với tài xế: "Hai người."

Sau khi xếp hành lý xong, Lâm Đông Thanh cũng nhanh chóng lên xe, nhưng tài xế vẫn chưa có ý định khởi hành.

"Không đi à?" Lâm Đông Thanh hỏi.

Tài xế quay đầu lại, sau khi thấy là một cô gái xinh đẹp, giọng điệu của người nọ cũng trở nên hòa nhã hơn, và nửa đùa nửa thật lên tiếng: "Chú đây không phải người làm từ thiện, chỉ chở hai đứa thôi thì chắc chắn là bị lỗ vốn xăng đấy."

Lâm Đông Thanh hỏi lại: "Thuê nguyên xe hết bao nhiêu?"

Nghe giọng nói của cô mang âm sắc của người vùng khác, người tài xế liền chặt chém ngay: "Một chuyến 150."

Thấy Lâm Đông Thanh định lấy tiền ra, Tạ Lan Thiền vội vàng ngăn cô lại và thì thầm vào tai cô: "Đừng bao xe, đắt quá! Bình thường đi một người chỉ có 8 tệ thôi."

Rồi cô ấy quay sang nói với tài xế: "Tôi không phải người ngoài đâu, tôi đi xe này nhiều lần rồi. Thuê xe mắc lắm cũng chỉ có chín mươi tệ mà thôi, chú đừng hòng lừa chúng tôi."

Nhưng người tài xế không hề cảm thấy ngại ngùng khi bị vạch trần, sau đó ông ta liền nói: "Thấy các cô vẫn còn là học sinh, vậy thôi để tôi giảm giá cho, còn 90 tệ nhé?"

Tạ Lan Thiền bất mãn liếc ông ta một cái, rồi lắc đầu với Lâm Đông Thanh.

Khi chuyến tàu tiếp theo đến ga, lượng khách đổ ra tăng lên rõ rệt, và nhanh chóng bắt đầu có người đến ghép xe.

Trung bình với một chiếc xe tải nhỏ bình thường, ghế phụ nhét hai đứa trẻ, hàng giữa ba người, hàng sau bốn người, cốp sau còn nhồi thêm hai con gà và một con vịt, cộng với tài xế. Tổng cộng mười người và ba con gia cầm.

Nếu tính theo đầu người thì đúng là 90 tệ.

Dù số người đã quá tải nhưng vẫn cố nhồi nhét, nhưng ở vùng quê hẻo lánh này chẳng ai quan tâm quản mấy chuyện này, xem ra kiểu chở khách như vậy là chuyện thường ngày như ăn cơm bữa.

Xem như Lâm Đông Thanh được mở rộng tầm mắt.

Cô và Tạ Lan Thiền phải ngồi chung một ghế, may mà cả hai đều gầy nên vẫn còn chút chỗ thở. Ngồi cạnh Lâm Đông Thanh là một bà thím, bà ấy ngồi sát đến mức cô có thể cảm nhận được độ rung từ giọng nói của bà ấy.

Mọi người trên xe bắt đầu trò chuyện rôm rả, nhưng Lâm Đông Thanh thì lại chẳng mấy để tâm.

Ấn tượng đầu tiên của cô về thành phố nhỏ miền Nam này là núi non trùng điệp và cây cối xanh tươi, cho nên không khí cũng trong lành hơn và mang chút ẩm ướt. Người dân nơi đây nói chuyện không chú trọng âm uốn lưỡi hay âm mũi, cho nên giọng điệu phát ra rất mềm mại và dễ nghe.

Xe chạy gần một giờ mới đến thị trấn nhỏ, đường hẹp nhà thấp, hương vị thôn quê ngày càng trở nên đậm đà hơn.

Khi gần đến nơi, Tạ Lan Thiền bỗng cảm thấy ngại ngùng.

Lâm Đông Thanh thấy cô ấy muốn nói lại thôi nên liền hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Chỉ là... nhà tớ mới xây nhưng chưa trang trí gì cả, đồ đạc cũng chưa mua nhiều, trống trơn... đơn sơ lắm."

Tạ Lan Thiền thích náo nhiệt nên thường mời bạn bè đến nhà chơi, nhưng Lâm Đông Thanh khác hẳn với những người bạn khác của cô ấy. Ban đầu cô ấy chỉ thấy Lâm Đông Thanh ăn mặc đẹp, đồ dùng cũng sang trọng, và sau này cô ấy mới biết nhà cô khá giàu có cho nên quần áo cũng dùng toàn hàng hiệu.

Mặc dù cô ấy không quan tâm mấy chuyện này, nhưng ở cùng ký túc xá, lại nằm chung giường tầng, vậy nên cũng khó mà không nhận ra Lâm Đông Thanh rất kỹ tính từ chuyện ăn uống đến ăn mặc.

Trong khi đó, nhà Tạ Lan Thiền lại nằm ở một vùng nông thôn xa xôi, cha cô ấy đi làm xa nhiều năm mới dành dụm được đủ tiền rồi xây được một căn nhà hai tầng. Dù điều kiện sống đã cải thiện hơn phần nào nhưng cô ấy vẫn sợ Lâm Đông Thanh không quen.

Ai cũng mong bạn bè không để ý đến nhà cửa của mình, chỉ nghĩ đến thôi là đã cảm thấy không yên.

Nhưng cô ấy bỗng nhiên nhớ lại cuộc điện thoại hôm qua của Lâm Đông Thanh, trong điện thoại cô bình thản hỏi: "Tớ có thể đến nhà cậu không?"

Cô ấy chợt thấy lòng chua xót và cũng không muốn hỏi rõ nguyên do. Cô ấy biết Lâm Đông Thanh không phải là kiểu người dễ dàng mở lời như vậy.

Tạ Lan Thiền ấp úng nói về điều kiện không tốt của nhà mình, nhưng thái độ của Lâm Đông Thanh thì lại cực kỳ bình thản: "Tớ thật sự không quan tâm mấy chuyện đó đâu. Nói thật lần này tớ còn làm phiền cậu nữa, nếu không có cậu thì không biết tớ phải lang thang ở khách sạn nào nữa.’

Tạ Lan Thiền nhìn cô, dù mặt mày đã hiện lên vài phần mệt mỏi sau một chuyến đi dài, nhưng cô vẫn không kêu ca một tiếng nào. Không giống như những người thành phố kiêu kỳ, dễ dãi và kén chọn, thấy vậy cô ấy liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

"Cậu chờ chút, tớ nghe điện thoại một lát."

Tạ Lan Thiền vội vàng lấy điện thoại ra, sau đó nói một tràng tiếng địa phương rồi nhanh chóng cúp máy, sau đó cô ấy liền quay sang nói với Lâm Đông Thanh: "Ông ngoại mình đã đến và đang đi đậu xe. Lát nữa chúng ta mua ít rau ở thị trấn rồi hẵng về làng nhé." ( truyện trên app T•Y•T )

Một lúc sau đã thấy ba người đi về phía bọn họ, một ông lão khoảng sáu mươi tuổi hơi còng lưng, một người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi lăm tuổi, và một cậu thiếu niên trông nhỏ tuổi hơn Lâm Đông Thanh.

Cậu thiếu niên cao gần bằng cô, người nọ mặc áo thun trắng đơn giản phối với quần jeans bạc màu, dù quần áo nhìn qua có phần rẻ tiền nhưng tác phong lại rất gọn gàng và sạch sẽ. Cậu ta đứng thẳng lưng, làn da trắng, dáng người gầy, các đường nét trên khuôn mặt chưa phát triển hoàn toàn và toát lên một vẻ trẻ trung tràn đầy sức sống.

Tạ Lan Thiền hào hứng vẫy tay chào bọn họ, rồi liền quay sang giới thiệu với Lâm Đông Thanh: "Đây là ông ngoại tớ, mẹ tớ và em họ tớ."

Lâm Đông Thanh lịch sự chào những người thân của Tạ Lan Thiền: "Chào ông, chào dì." Rồi mới nhìn về phía chàng trai phía sau: "Chào cậu."

Khi lại gần, Lâm Đông Thanh lập tức cảm thấy ấn tượng ngay với đôi mắt của cậu ta, yên lặng như mặt hồ đêm hè và lặng lẽ chứa đựng ánh trăng, một ánh mắt ấm áp và sáng ngời.

Chàng trai cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Chào chị."

Lúc này mặt trời dần ngả về tây nhưng cái nóng vẫn chưa có dấu hiệu thuyên giảm. Tiếng ve kêu râm ran, từ chợ rau gần đó vang lên tiếng ồn ào mua bán. Trong khung cảnh đó, giọng nói thanh mát của chàng trai, dù nhỏ nhẹ nhưng vẫn trong trẻo và dễ nghe biết nhường nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play