Trong bóng tối, tuy cô không thể thấy gì nhưng lại có thể cảm nhận rõ cánh tay của cậu thiếu niên càng thêm căng cứng. Làn da ấm nóng của cậu ta đã đổ mồ hôi, khiến cho lòng bàn tay cô cũng trở nên ẩm ướt.
Lần đầu tiên cô có cảm giác muốn trêu chọc một đứa trẻ. Dựa vào phản ứng của cậu ta, Lâm Đông Thanh bỗng dưng hình dung ra ánh mắt mở to đầy bối rối rồi chợt khẽ bật cười.
Trần Hạ Vọng nghe thấy tiếng cô cười thì như bừng tỉnh giấc, sau một hồi lâu mới nghe thấy cậu ta lên tiếng: "Đi thôi."
Hai người tiếp tục bước đi cho đến khi thấy những ngôi nhà với ánh đèn hắt qua cửa sổ. Lâm Đông Thanh liền buông tay cậu ta ra khi nhìn thấy nhà của Tạ Lan Thiền đã hiện ra ngay phía trước.
Đúng lúc đó bỗng nhiên có một bóng đen đầy lông lá vụt qua. Chú chó Vượng Bát vẫy đuôi mừng rỡ quấn quýt quanh chân Trần Hạ Vọng. Cái đuôi của nó quét nhẹ vào chân Lâm Đông Thanh làm cô phải cúi xuống và định vuốt ve nó một cái.
Nhưng Vượng Bát lại bỗng nhiên vội vàng tránh xa, nó liếc cô một cái đầy cảnh giác rồi định co chân bỏ chạy. Lâm Đông Thanh thấy vậy thì chợt thở dài: "Chậc."
Nhưng Vượng Bát vừa bước đi đã bị Trần Hạ Vọng giữ lại. "Chị có thể vuốt ve nó."
Dưới ánh mắt an ủi của chủ nhân, Vượng Bát dù sợ hãi nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng yên cho người ta sờ vào người mình. Lâm Đông Thanh chạm vào bộ lông mềm mại và cảm nhận thân hình nhỏ bé đang run rẩy dưới tay mình.
"Có lẽ nếu tôi tiếp tục thì nó sẽ tự làm mình sợ chết mất." Cô nhanh chóng buông tay ra rồi liền đứng thẳng dậy.
Trần Hạ Vọng vỗ nhẹ vào đầu Vượng Bát hai cái, con chó lập tức chạy biến vào sân như trốn thoát được cực hình.
Trần Hạ Vọng đợi tiễn cô gái ấy xong xuôi thì mới thong thả quay về nhà.
Lâm Đông Thanh lên lầu gội đầu tắm rửa, khi vừa làm xong mọi chuyện thì chợt nghe thấy tiếng động lạ, khi cô bước xuống lầu xem thử thì thấy Tạ Lan Thiền đã trở về.
Vượng Bát đang nằm cuộn tròn trong góc sân, nghe tiếng bước chân quen thuộc nó liền vẫy đuôi chạy đến và mừng rỡ quấn quýt quanh chân ông cụ.
Tạ Lan Thiền cúi xuống định vuốt ve nó, nào ngờ Vượng Bát lập tức lùi lại nhanh như cắt.
Cảnh tượng vừa rồi lại diễn ra y hệt, chỉ khác ở chỗ ông cụ này không như Trần Hạ Vọng, ông ấy chẳng buồn giữ đầu chó cho người khác sờ.
Tạ Lan Thiền thấy hành động của Vượng Bát thì liền bĩu môi: "Ê, đúng là đồ chó khó tính!"
Lâm Đông Thanh không khỏi cảm thấy tò mò: "Sao Vượng Bát lại nhát người thế? Ngay cả cậu mà nó cũng sợ à?"
"Là do chủ cũ từng hành hạ nó rất dã man." Tạ Lan Thiền thở dài: "Không những thường xuyên đánh đập nó mà còn bỏ rơi nó ngay giữa đường. May mà có ông ngoại tớ nhặt nó về nuôi, nhưng từ đó nó đã mất niềm tin vào con người, chỉ chịu quấn quýt mỗi ông tớ thôi."
"Hồi nãy tớ thấy nó thân với em họ cậu lắm mà?"
"Tại hồi nhỏ em tớ nghịch ngợm hay kéo lông Vượng Bát, mỗi lần như thế Trần Hạ Vọng luôn đứng ra bênh vực cho Vượng Bát, sau này cũng không cho thằng nhóc bắt nạt Vượng Bát nữa, thế là từ đó Vượng Bát coi em ấy như ân nhân của mình luôn."
Tạ Lan Thiền nói xong liền đưa ra kết luận: "Tóm lại là nó chỉ thân với ông ngoại tớ và Trần Hạ Vọng thôi. Chúng ta đừng mơ được sờ được vào người nó. Tớ về quê nghỉ hè cả tháng trời mà chưa chạm vào được sợi lông nào của nó! Nếu cậu thích chó thì tớ có thể dẫn cậu đến nhà của một đứa bạn, nhà bọn họ có nuôi mấy con cực thân thiện, cậu tha hồ mà vuốt ve."
Lâm Đông Thanh nhìn Vượng Bát co ro trong góc rồi khẽ lắc đầu: "Thôi, vậy tớ không ép nó nữa."
—-
Mấy hôm sau là đến sinh nhật của Tạ Dương Kiệt.
Tạ Lan Thiền cùng Trần Hạ Vọng dọn dẹp nhà cửa ngăn nắp, còn Lư Huệ Bình thì dắt ông cụ và cậu nhóc lên thị trấn sắm vài bộ quần áo mới, hai túi bánh kẹo cùng một chiếc bánh kem lớn.
Lư Huệ Bình định mua thêm một ít đồ dùng học tập, nhưng Tạ Dương Kiệt nhất quyết đòi mua đồ chơi, cuối cùng bà Lư đành phải hứa khi về thành phố sẽ mua bù.
Bữa tiệc tối hôm ấy chỉ có gia đình Tạ Lan Thiền và Lâm Đông Thanh tham dự, bởi sáng mai Lư Huệ Bình sẽ đưa con trai về thành phố Bối. Đêm đó cả nhà bận bịu sắp xếp hành lý nên không tiếp khách.
Để con mình không thua kém bạn bè ở thành phố, Lư Huệ Bình đã đăng ký cho cậu bé mấy lớp học thêm. Chuyến về quê mùa hè này vừa để con nhớ cội nguồn, vừa tranh thủ thời gian ở bên ông bà, và cũng tiện thể tổ chức sinh nhật sớm trước khi đi.
Vốn dĩ đã nghịch như quỷ, hôm sinh nhật Tạ Dương Kiệt càng ra oai làm "ông lớn", cậu nhóc ồn ào đến mức chịu không nổi.
Sáng hôm sau, Lâm Đông Thanh lấy ra bốn ngàn đưa Lư Huệ Bình với ý trả cho bà ấy sinh hoạt phí.
Lư Huệ Bình lập tức gạt đi: "Không được! Cháu là bạn của Tiểu Thiền, đến chơi vui vẻ là được rồi, sao dì lại nhận tiền của cháu được chứ?"
"Cứ ăn không ở không như thế này cháu thấy ngại lắm."
"Dứt khoát không nhận!" Bà ấy nghiêm mặt nói: "Cháu còn đưa nữa là dì giận thật đấy!"
Lâm Đông Thanh đành thôi. Tạ Lan Thiền liền xen vào giải thích: "Ngoài Tết và hè ra, cha mẹ tớ thường đi làm ăn ở xa, tớ với em trai thì cũng đều học ở trên thành phố, vậy nên ở nhà chỉ còn mỗi ông ngoại. Mẹ tớ hay bảo tớ rủ bạn về chơi cho ông đỡ buồn."
Lâm Đông Thanh để ý thấy khi Lư Huệ Bình và Tạ Dương Kiệt lên đường, thái độ của ông cụ trông buồn hẳn, phải một lúc sau ông ấy mới lấy lại được dáng vẻ bình thường.
Cô hỏi khẽ: "Khi ở một mình, ông cậu thường làm gì thế?"
"Hạ Vọng hay sang đây thăm ông tớ lắm." Tạ Lan Thiền đáp: "Nghe em ấy kể ông ngoại thích ngồi trên ghế gỗ giữa sân nghe radio, có khi nghe cả buổi cũng không thấy chán."
—
Mấy ngày nay đi dạo quanh làng, Lâm Đông Thanh nhận ra Trần Hạ Vọng lúc nào cũng tất bật.
Cậu giúp người ta hái trái cây, nhổ cỏ vườn rau, gặt lúa, trồng màu, giao hàng, thậm chí có đám tang cũng bị gọi đi khiêng quan tài.
Tạ Lan Thiền nghe xong lập tức cảm thấy giận dữ: "Sao bọn họ lại bắt Hạ Vọng đi khiêng quan tài?"
Lâm Đông Thanh bỗng cảm thấy ngơ ngác: "Có gì không ổn sao?"
"Tất nhiên rồi! Người khiêng quan tài phải là đàn ông trưởng thành, tốt nhất từ 25 đến 35 tuổi, dương khí đủ mạnh mới có thể trấn áp được âm khí."
"Trẻ con và người già không nên khiêng, bởi vì dương khí yếu dễ gặp vận đen."
Tạ Lan Thiền không khỏi cảm thấy tức giận: "Năm nay Hạ Vọng mới có mười mấy tuổi đầu! Bắt em ấy đi khiêng quan tài chẳng khác nào là đang bắt nạt nhà em ấy không có..."
Thấy cô ấy đang nói giữa chừng thì bỗng im bặt, Lâm Đông Thanh vốn cũng không phải là người thích tò mò chuyện của người khác nên liền hiểu ý không hỏi thêm gì nữa.
Vào một buổi chiều nắng, khi Lâm Đông Thanh đang từ bờ hồ trở về thì tình cờ gặp Trần Hạ Vọng đang hì hục làm gì đó giữa đường.
Lúc này mặt trời đang đứng bóng, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những mảng bóng râm trông như những vệt dầu loang. Con đường đất nứt nẻ vì khô hạn.
Lâm Đông Thanh đang bước đi dưới bóng cây, tình cờ thấy Trần Hạ Vọng trên đường, cô liền bước ra bên ngoài bóng râm và chào hỏi cậu ta.
Trần Hạ Vọng đang chất thuốc khô lên xe. Làn da cậu ta đỏ ửng dưới nắng, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nhỏ giọt từ cằm xuống nền đất bùn vàng và để lại một vài vết hằn sâu.
Lâm Đông Thanh nhanh chóng lấy khăn giấy từ trong túi ra và đưa cho cậu ta.
Trần Hạ Vọng nói cảm ơn cô rồi đưa tay nhận lấy, nhưng cậu ta không lau mặt ngay mà tháo chiếc nón rơm trên đầu xuống, dùng khăn lau sạch rồi đội lên đầu cô.
Đôi mắt cô vốn hay nheo lại trước ánh sáng mạnh, giờ có vành nón che chở ánh nắng bỗng nhiên trở nên bớt gay gắt hơn hẳn.
Đúng lúc này chợt có một cơn gió hè nóng nực thổi qua, mang theo mùi mồ hôi của cậu ta hòa với hương thuốc khô, kỳ lạ thay lại khiến cô cảm thấy dễ chịu và phần nào xua tan đi cái oi bức.
"Sắp xong rồi." Trần Hạ Vọng nói: "Chị đợi em ở kia một lát nhé?"
Dù ban đầu chỉ định đi ngang qua, nhưng Lâm Đông Thanh vẫn gật đầu và ngoan ngoãn bước đến gốc cây râm mát cậu ta chỉ và tựa lưng kiên nhẫn đợi cậu ta.
Trần Hạ Vọng đang giúp một người đàn ông trung niên có nước da ngăm đen xếp những bao thuốc lên xe. Cậu ta thoăn thoắt buộc chặt từng sợi dây thừng để đảm bảo cho hàng hóa không bị xê dịch trên đường đi.
Khi công việc hoàn tất, người đàn ông liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó liền dùng thứ tiếng địa phương đặc sệt nói vài câu rồi còn nhiệt tình mời: "Vào nhà uống bình trà mát đi cháu!"
Nhưng Trần Hạ Vọng cứ mất tập trung và liên tục đưa mắt nhìn về phía Lâm Đông Thanh đang kiên nhẫn đứng chờ dưới bóng cây, vậy nên cậu ta liền lễ phép từ chối: "Cháu cảm ơn bác, nhưng còn có người đang chờ..."
Người đàn ông nghe thấy thế thì lập tức rút ví ra trả tiền công cho cậu thiếu niên, Trần Hạ Vọng cúi đầu cảm ơn người nọ rồi liền bước nhanh về phía Lâm Đông Thanh: "Em làm xong việc rồi, chúng ta đi thôi."
---
Hai người bọn họ đi dọc theo con đường làng, Lâm Đông Thanh nhận ra đây không phải là lối về nhưng vẫn im lặng đi theo, bởi cô hoàn toàn tin tưởng vào cậu trai đã sinh ra và lớn lên ở mảnh đất này.
Cuối cùng, hai người bọn họ dừng chân trước một cửa hàng tạp hóa nhỏ nép mình trong ngõ vắng. Căn nhà của thím Vương có tầng trên để ở, còn tầng trệt thì dành một góc nhỏ để bày bán đủ thứ lặt vặt. Không gian nhìn có phần chật chội với quầy thuốc lá, kẹo bánh thì bày la liệt, cạnh bên là chiếc tủ gỗ cũ kỹ đựng đủ loại từ bàn chải, khăn mặt đến những gói muối trắng. Mùi bụi bặm hòa lẫn với mùi đồ ăn vặt không nhãn mác khiến lũ trẻ con trong làng ngày nào cũng thích thú tụ tập trước cửa.
---
Trần Hạ Vọng dẫn Lâm Đông Thanh đến chiếc tủ lạnh cũ kỹ đặt ở góc nhà, lớp vỏ bên ngoài đã bị ố vàng như tờ báo cũ đã để lâu ngày. Cậu ta mở cánh cửa tủ ra rồi liền quay sang nhìn cô với ánh mắt đầy vui vẻ: "Chị thích vị nào?"
Lâm Đông Thanh chợt hiểu ý cậu ta muốn dùng số tiền vừa kiếm được để mời mình. Cô định nói "để chị trả", nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong veo đầy mong đợi của cậu trai, cô liền chỉ vào một loại kem: "Cây này đi." ( app TYT - tytnovel )
Nụ cười trên gương mặt Trần Hạ Vọng càng thêm chói lóa như nắng mai bừng sáng. Sau đó cậu ta cũng lấy một cây kem tương tự rồi đi tìm thím Vương đang say sưa với ván mạt chược ở gian nhà sau.
"Hai cây một đồng." Bà ấy nói ra giá tiền với giọng điệu qua loa, và hai mắt vẫn cứ đang dán chặt vào những quân bài trên tay.
---
Ngay khi bọn họ vừa bước ra khỏi cửa hàng thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói chói tai vọng xuống từ tầng hai: "Ê, Trần Hạ Vọng!"
Cả hai lập tức quay đầu lại nhưng chỉ thấy ban công trống trơn. Bỗng có một cô gái lao ra từ trong cửa hàng như bão. Người nọ nhìn cũng trạc tuổi Trần Hạ Vọng, mái tóc vàng nhuộm xơ xác như rơm khô, cổ tay và cổ đeo đầy trang sức lòe loẹt phát ra âm thanh leng keng, chân thì đi đôi dép xỏ ngón đã sờn cũ.
Cô gái trừng mắt nhìn Lâm Đông Thanh từ đầu tới chân với ánh mắt soi mói, rồi mới quay sang nói với Trần Hạ Vọng: "Đây là bạn của chị họ cậu à?"
Trần Hạ Vọng gật đầu xác nhận.
"Thế chị họ của cậu đâu?" Người nọ hỏi với giọng điệu đầy nghi ngờ.
"Chị ấy đang chơi ở nhà bạn."
Cô gái chỉ thẳng tay vào Lâm Đông Thanh và lên tiếng với giọng đầy thách thức: "Còn cô gái này? Sao lại đi với cậu? Cậu dám mời cô ta ăn kem à?"
Vương Thi Nghi đang đứng chặn ngay trước mặt bọn họ, hai tay chống nạnh, và giọng điệu cũng đầy gai góc: "Chẳng phải cô là bạn của chị họ cậu ấy sao, sao cứ bám theo cậu ấy thế? Còn dám nhận cả kem của cậu ấy nữa chứ?"
Trần Hạ Vọng bình tĩnh đáp lại bằng giọng điệu điềm đạm: "Chẳng lẽ tôi không có quyền mời bạn mình ăn kem sao?"
Cô gái nghe thấy thế thì bỗng nghẹn lời, hai gò má nhanh chóng ửng đỏ lên vì tức giận. Trước thái độ thản nhiên của Lâm Đông Thanh đang chậm rãi thưởng thức cây kem, người nọ liền chuyển mục tiêu tấn công: "Này cô kia! Cô không có gì để nói sao?"
Lâm Đông Thanh nhấm nháp cây kem đang tan dần, và dùng giọng điệu lạnh như băng lên tiếng: "Cô muốn tôi nói gì đây?"
Vương Thi Nghi lại bị cứng họng lần nữa, cô ấy đảo mắt nhìn qua nhìn lại giữa hai người rồi nghiến răng cảnh cáo: "Cô cứ đợi đấy!" Nói xong câu đó cô gái liền hậm hực bỏ đi, từng bước chân giậm mạnh xuống đất như thể muốn trút giận.
"Bạn của cậu à?" Lâm Đông Thanh liền lên tiếng hỏi khi thấy Trần Hạ Vọng vừa thở phào nhẹ nhõm.
"Vương Thi Nghi, là bạn cùng lớp của em." Cậu thiếu niên trả lời vô cùng ngắn gọn, và trong giọng điệu cũng có thể nghe ra vài phần mệt mỏi.
"Bạn cùng lớp ư?" Lâm Đông Thanh không khỏi ngạc nhiên khi so sánh hình ảnh một Trần Hạ Vọng hiền lành với cô bạn có vẻ ngoài nổi loạn kia.
Lâm Đông Thanh nhanh chóng quên đi lời đe dọa trẻ con ấy, nhưng vài ngày sau, Vương Thi Nghi lại tìm cách chặn đường cô một lần nữa.
"Cút xa cậu ấy ra ngay!" Vương Thi Nghi vênh mặt lên quát, mặc dù không cần phải nói rõ "cậu ấy" nhưng đối phương liền biết đối tượng đang được nhắc đến là ai.
Lâm Đông Thanh chợt cười khẩy một cái: "Tại sao tôi phải làm thế?"
"Vì cô chẳng hiểu gì về cậu ấy cả!"
"Ồ?" Lâm Đông Thanh nhướn mày tỏ vẻ tò mò: "Thế thì sao nào?"
"Vậy thì cô mau biết điều mà biến đi chỗ khác ngay đi!"
Lâm Đông Thanh nghe xong thì liền thở dài đầy ngao ngán: "Nếu nói theo logic của cô thì cô cũng chẳng hiểu gì về tôi, vậy giờ phiền cô biến đi chỗ khác giùm tôi nhé?"
Vương Thi Nghi lại bị nghẹn lời, gương mặt lập tức đỏ bừng lên như gấc chín, hai tay nắm chặt đến mức móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Trong lớp học của Trần Hạ Vọng, dù có nhiều cô gái cố gắng tiếp cận nhưng cậu ta vẫn luôn giữ một khoảng cách an toàn với các nữ sinh. Ở cái tuổi mới lớn đầy nhạy cảm này, cô gái nào cũng đua nhau làm đẹp, nào là trang điểm lòe loẹt, nào là nhuộm tóc vàng chói, nào là xỏ khuyên đủ chỗ, tất cả chỉ là để thu hút ánh nhìn từ người khác giới. Vương Thi Nghi cũng không ngoại lệ, cô ấy luôn mơ tưởng về ngày Trần Hạ Vọng sẽ nhận ra mình.
Nhưng tất cả đều tan biến khi cô ấy gặp Lâm Đông Thanh. Người con gái ấy chẳng cần phải dùng đến son phấn điểm tô và cũng chẳng cần đeo trang sức lòe loẹt, chỉ với một mái tóc đen dài ngang vai buông xõa tự nhiên, làn da trắng mịn không tì vết, cùng phong thái thoải mái trong bộ trang phục đơn giản mà vẫn có thể toát lên một vẻ thanh lịch khó tả. Mỗi cử chỉ, mỗi ánh mắt của cô đều khiến Vương Thi Nghi cảm thấy mình thật lố bịch và thô kệch.
Đây là lần đầu tiên Vương Thi Nghi gặp phải người như vậy, khiến cô ấy không khỏi cảm thấy bối rối, bất an, lo lắng và có cảm giác nguy cơ.
Thế nên cô ấy mới vội vàng giục Lâm Đông Thanh tránh xa Trần Hạ Vọng.
Nhìn thấy mắt Vương Thi Nghi đỏ hoe, nước mắt sắp chực trào ra, vẻ mặt đáng ghét nhưng lại cố chấp không chịu thua, Lâm Đông Thanh cũng lười để ý đến cô ấy nữa.
"Cô thích ai là chuyện của cô, nhưng lấy cái cớ này ra để can thiệp vào chuyện của người khác thì trẻ con lắm đấy."
Vương Thi Nghi nghe thấy thế thì lập tức quay người rời đi.
Lâm Đông Thanh nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Vương Thi Nghi, và trong lòng cô đột nhiên dâng lên một nỗi buồn vu vơ. Cô chợt nhớ lại thời cấp hai, khi trong lớp cũng có vài cặp yêu đương vụng trộm. Có đôi thì giữ kín như bưng, có đôi thì lại bị bắt quả tang rồi gây xôn xao cả khối.
Khi cơ thể bắt đầu phát triển, những rung động đầu đời cũng sẽ nảy nở theo, thế nên mới có chuyện gọi là ‘yêu sớm’. Nhưng giống như mỗi bông hoa có thời điểm nở khác nhau, mỗi trái tim cũng có nhịp đập riêng. Có người chín sớm, có người chín muộn, đó là quy luật tự nhiên không thể cưỡng lại.
Nhưng dù thế nào đi nữa, chuyện tình cảm của bọn họ cũng chẳng có liên quan gì đến cô.