Tiết trời càng về hè lại càng thêm oi ả, khiến Lâm Đông Thanh ngày càng ngại bước chân ra khỏi nhà. Những con đường quanh làng bây giờ đã trở nên quá quen thuộc với cô nên cũng chẳng còn gì mới mẻ để khám phá nữa.
Tuy trong nhà không có ghế sofa sang trọng, nhưng trên tầng hai có trải chiếu rộng rãi. Cửa trước cửa sau mở toang, từng làn gió mát lùa qua khiến không gian trở nên dễ chịu lạ thường.
Những buổi chiều nóng nực, Lâm Đông Thanh thường nằm dài trên chiếu và thả hồn theo làn gió mát suốt cả buổi.
Tạ Lan Thiền thì vẫn giữ thói quen thường nhật, ngày nào cũng ra ngoài chơi với bạn bè. Vì nhà ít người, đất đai bỏ hoang không canh tác, nên cũng chẳng có việc đồng áng gì, chỉ thỉnh thoảng lên núi hái thuốc, mang về phơi khô rồi chờ dịp đem ra thị trấn bán kiếm thêm thu nhập.
Đôi khi Tạ Lan Thiền còn nhiệt tình giúp đỡ những người bạn thân làm công việc nhà nông.
Cô ấy chợt phát hiện ra Lâm Đông Thanh có đôi bàn tay lạnh ngắt, chỉ cần trời hơi trở gió là tay của cô sẽ cực kì lạnh, nhưng điều kỳ lạ là cô không hề sợ cái lạnh, mà lại cực kỳ sợ cái nóng ngột ngạt.
"Cậu biết bơi không?" Tạ Lan Thiền bỗng nhiên lên tiếng hỏi cô trong một buổi chiều oi bức.
Lâm Đông Thanh đáp: "Biết chút ít, nhưng lâu rồi không xuống nước."
"Suối gần nhà tớ có nước trong và mát lắm." Tạ Lan Thiền nhiệt tình giới thiệu: "Tớ thường đi bơi với bạn, cậu có muốn đi cùng không?"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play