Liên tục bận rộn mấy ngày liền, hôm sau Bùi Cảnh Xuyên không đến nha phủ mà ngủ nướng cùng Khương Mị tới tận khi mặt trời lên cao ba sào.
Thật ra Khương Mị đã tỉnh từ sớm nhưng vì Bùi Cảnh Xuyên vẫn còn nằm đó, nàng chỉ đành nằm yên cùng hắn.
Thời tiết ngày một lạnh hơn, vậy mà thân thể Bùi Cảnh Xuyên lại như một chiếc lò sưởi. Dù đã ngủ say, cánh tay hắn vẫn đặt ngang eo nàng, chưa từng buông lơi.
Khương Mị nằm mãi cũng chán, ánh mắt bất giác dừng lại nơi vết sẹo dưới cằm của Bùi Cảnh Xuyên.
Thân phận hắn tôn quý, mỗi lần ra ngoài đều có Bạch Dật âm thầm bảo vệ. Dẫu có bị thương, cũng đều được ngự y dùng thuốc tốt chữa trị, vậy mà lại lưu lại một vết sẹo như thế, chẳng biết đã từng trải qua nguy hiểm nhường nào.
“Nhìn đến mê mẩn thế sao?”
Không biết từ khi nào Bùi Cảnh Xuyên đã tỉnh, khẽ nhìn nàng chằm chằm.
Vừa mới tỉnh dậy, hắn chưa mang theo vẻ lạnh lùng thường ngày, thần sắc dịu dàng hiếm có, không chút sắc bén.
Khương Mị hoàn hồn, không vội vã né tránh ánh mắt, ngược lại còn mạnh dạn đưa tay chạm lên vết sẹo kia: “Lúc đó chắc là đau lắm phải không?”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT