Mây đen che khuất trăng, đêm đầu mùa tuyết rơi nhẹ.
Cửa sổ mở toang, gió lạnh ùa vào khiến mắt Khương Mị đau rát.
Nàng nhắm mắt, cố gắng ngăn cảm giác rét buốt, nhưng sau gáy lại truyền đến hơi thở nóng rực, giọng nói trầm lạnh của người đàn ông vang lên sát tai:
“Đừng làm như câm điếc, kêu lên cho ta!”
Dục vọng bạo liệt, giọng hắn ta khàn đặc, giống hệt với âm thanh trong ký ức của Khương Mị.
Nàng rùng mình, giọng run run:
“Ngươi không phải Trương Minh Nguyên, ngươi là ai?”
Trương Minh Nguyên là nhi tử của quan lớn châu phủ, từ nhỏ đã được nuông chiều đến vô pháp vô thiên. Mới đây, hắn ta để mắt đến nhan sắc của Khương Mị, liền vu oan bắt giam phu quân nàng vào ngục tra tấn tàn nhẫn.
Mẹ chồng và muội phu khóc lóc cầu xin, Khương Mị nghĩ đến ân nghĩa của phu quân và quá khứ cùng nhau vượt khó khăn của hai người, cuối cùng nàng đành chủ động tự mình dâng thân cho Trương Minh Nguyên để cầu xin.
Nàng không muốn nhìn thấy gương mặt ghê tởm của Trương Minh Nguyên, nên vừa bước phòng vào liền yêu cầu tắt đèn.
Chính vì vậy, nàng không hề phát hiện ra có gì bất thường…
Cho đến khi người đàn ông đó cất tiếng.
Nàng đến đây là để cứu phu quân, không thể để kẻ khác làm nhục một cách vô ích!
Khương Mị vùng vẫy, nhưng sức lực đối phương quá mạnh, nhanh chóng khống chế và giữ chặt cổ tay nàng.
“Hừ~”
Hắn ta khẽ cười lạnh, hơi thở phả bên tai khiến Khương Mị run rẩy từ tận linh hồn, trong đầu bất chợt hiện lên một cái tên đã lâu không nhắc đến.
Bùi Cảnh Xuyên.
Trước khi thành thân, Khương Mị từng làm kỹ nữ suốt ba năm.
Ba năm ấy, nàng chỉ tiếp một khách – chính là Bùi Cảnh Xuyên.
Hắn ta rất hào phóng, để được hắn thưởng tiền, Khương Mị không chỉ chăm chỉ học kỹ năng phòng the, còn học được rất nhiều lời ngon tiếng ngọt.
Ba năm sau, nàng chuộc thân, thành hôn.
Nàng từng nghĩ, cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Bùi Cảnh Xuyên nữa.
Ai ngờ lần tái ngộ lại là lúc nàng chủ động dâng thân lên giường hắn ta.
Nhưng tại sao Bùi Cảnh Xuyên lại xuất hiện trong phòng của Trương Minh Nguyên? Là trùng hợp, hay tất cả đều là kế hoạch của hắn?
Trong lòng Khương Mị rối như tơ vò. Nàng đang định mở lời thì Bùi Cảnh Xuyên đã lạnh lùng buông một chữ:
“Cút!”
Giọng nói lạnh lẽo như băng.
Dù trong lòng run sợ, nàng vẫn cố gắng hỏi:
“Phu quân ta... khi nào được thả về?”
Hắn không trả lời.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, giọng bà vú vang lên:
“Trời sắp sáng rồi, Chu phu nhân nên về đi, để người khác thấy thì không hay.”
Cửa sổ vẫn mở, gió lạnh thổi vào khiến mồ hôi trên người nàng lập tức đóng băng, đau buốt như kim châm.
Nhà họ Trương chẳng khác nào hang sói.
Không ai sẽ giúp nàng.
Khương Mị không dám gây chuyện, cúi người nhặt y phục. Mới cử động một chút đã thấy đầu gối mềm nhũn, suýt quỵ xuống.
Nỗi tủi nhục và uất ức trào dâng, nàng cắn chặt môi để không bật khóc.
Trở về nhà, trời đã hửng sáng.
Mẹ chồng nàng, Lý thị, đón nàng ngay từ cửa, đôi mắt đầy lo lắng:
“Sao rồi? Trương công tử có chịu thả người không?”
Khương Mị dầm tuyết cả đoạn đường, đầu nặng như chì, không thể trả lời.
Bởi vì… đêm qua nàng không hề gặp Trương Minh Nguyên.
Người mà nàng gặp là một mối họa còn lớn hơn.
“Con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát.”
Khương Mị trốn vào phòng, cuộn người trong chăn.
Thân thể đã kiệt quệ, nhưng đầu óc vẫn căng như dây đàn. Ký ức ba năm với Bùi Cảnh Xuyên cứ thế ùa về.
Phải công nhận, Bùi Cảnh Xuyên là một khách quen tốt.
Hắn không có sở thích bệnh hoạn gì, ngoài lần đầu hơi thô bạo, những lần sau đều quan tâm đến cảm giác của nàng.
Thi thoảng còn thưởng thêm bạc, tâm trạng tốt thì mang cả bánh ngọt, trang sức tặng nàng.
Khi ấy, Khương Mị từng mơ mộng viển vông, nếu hắn chuộc thân cho nàng, cho dù phải làm nô tỳ, nàng cũng cam tâm tình nguyện.
Nhưng nàng đã đánh giá quá cao bản thân.
Hôm ấy, phủ công chúa tổ chức tiệc cưới, nàng đến biểu diễn, vô tình nghe được một người hỏi Bùi Cảnh Xuyên:
“Nghe nói gần đây Bùi lang có một mỹ nhân xinh như tiên nữ, quý như châu báu, sao không mang ra cho mọi người chiêm ngưỡng?”
Nàng ôm chặt đàn tì bà trong tay, mặt đỏ lên vì thẹn thùng.
Không ngờ, trong mắt những người quyền quý này, Bùi Cảnh Xuyên lại xem trọng nàng đến vậy.
Nàng hồi hộp chờ đợi câu trả lời của hắn
Nhưng câu nói tiếp theo như dội gáo nước lạnh vào lòng:
“Chẳng qua là kỹ nữ thôi, mang ra mất mặt. Đừng nói ở đây, bẩn tai công chúa.”
Khoảnh khắc ấy, Khương Mị mới hiểu rõ, Bùi Cảnh Xuyên chỉ coi nàng là món đồ chơi.
Không khác gì mấy tên khách làng chơi kia, vừa muốn hưởng thụ thân xác nàng, vừa chê nàng dơ bẩn.
Nếu không phải như vậy, nàng cũng đã chẳng dám liều lĩnh lừa hắn…
Nghĩ đến đây, Khương Mị không nhịn được, đưa tay che mặt.
Nàng đã lừa Bùi Cảnh Xuyên. Giờ thì hắn đã tìm đến tận nơi.
Ký ức quá dồn dập, Khương Mị thiếp đi lúc nào không hay.
Chẳng ngủ được bao lâu, nàng bị muội phu, Chu Lam gọi dậy:
“Tẩu tẩu, nương kêu muội nấu thuốc cho tỷ, tỷ uống rồi hãy ngủ tiếp.”
Chu Lam mang tới một bát thuốc đen đặc.
Mùi hơi nồng, là loại thuốc tránh thai mà kỹ nữ nào cũng từng uống.
Khương Mị cau mày, nhận lấy uống cạn. Khi ngửa đầu, Chu Lam nhìn thấy vết cắn nơi cổ nàng, mặt ửng đỏ, dè dặt hỏi:
“Trương công tử sao lại cắn mạnh vậy… nhưng mà, hắn có đồng ý thả đại ca muội ra không?”
“Tỷ không biết,” Khương Mị khàn giọng, kéo cổ áo lên, “Giúp tỷ đun ít nước nóng, tỷ muốn tắm.”
Trên người nàng vẫn còn đầy dấu vết của Bùi Cảnh Xuyên, tắm gội thế nào cũng không thể gột sạch mùi của hắn.
Tắm xong, Khương Mị cố gắng lấy lại tinh thần, bắt đầu ngâm đậu làm đậu phụ.
Sau khi đến Kỳ Châu, nàng thuê được một gian hàng nhỏ, mở quầy bán đậu phụ, buôn bán cũng ổn.
Dù có chuyện gì xảy ra, vẫn phải kiếm tiền mới sống được.
Lúc nàng đang bận rộn, nàng nghe mẹ chồng nói:
“Nữ nhân mà ra ngoài buôn bán vốn đã không hay, sớm muộn gì cũng rước họa vào thân. Giờ Viễn nhi sắp lên kinh dự thi, cần lộ phí, đợi khi nó về thì bán luôn gian hàng đi.”
Khương Mị không đáp.
Phu quân mất sớm, Lý thị một mình nuôi hai con, toàn bộ tiền bạc trong nhà đều đổ vào việc học của phu quân nàng.
Không lo được sính lễ, cũng chẳng đủ tiền cưới hỏi cho muội phu.
Nếu bán gian hàng, e là cả nhà sẽ chẳng có cơm ăn.
Tối muộn, nàng mới làm xong mẻ đậu, còn nấu thêm ít đậu hũ non.
Vừa ra khỏi bếp, người bà vú nhà họ Trương đã đến gõ cửa:
“Chu phu nhân, mời đi cùng ta.”
Ngoài cửa đậu sẵn chiếc kiệu nhỏ, bà vú mặt mày tươi cười, thái độ cung kính hơn hôm trước, ai nhìn cũng biết đêm qua nàng đã “hầu hạ” rất được lòng.
Chu Lam bức xúc thốt lên:
“Huynh trưởng ta còn chưa về, sao lại bắt tẩu tẩu đi nữa?”
Bà vú vẫn giữ nụ cười:
“Chủ nhân chỉ sai bảo tới đón người, những việc khác ta không rõ. Một lát phu nhân có thể tự hỏi.”
Chu Lam đỏ mắt, níu chặt tay Khương Mị:
“Rõ ràng là bắt nạt người mà! Chẳng lẽ chừng nào huynh trưởng ta chưa về, tẩu tẩu cứ phải dâng mình cho hắn dày vò sao?”
Tim Khương Mị như rơi xuống đáy vực.
Bùi Cảnh Xuyên thân phận không nhỏ, chắc chắn không ở Kỳ Châu lâu.
Trương Minh Nguyên không dám làm gì lúc hắn ta còn đây.
Nhưng một khi hắn rời đi, cơn giận bị chen ngang này chắc chắn sẽ trút hết lên đầu Chu gia.
Đến lúc đó, nếu mọi người biết nàng bị hai người đàn ông thay nhau giày vò, nàng phải sống thế nào?
Bà vú sợ nàng đổi ý, vội nói:
“Ngươi đâu còn là trinh nữ, đã lên hiến thân một lần rồi, giờ còn làm giá thì có ích gì?”
“Bà câm miệng! Bà giúp cái tên súc sinh đó, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”
Chu Lam giận đến run người, Khương Mị định mở miệng thì mẹ chồng đã quát:
“Lam Nhi, đừng gây chuyện nữa!”
Khương Mị sững người, quay sang nhìn bà, nhưng Lý thị tránh ánh mắt của nàng, nặng nề nói:
“Đi đi, đừng để Trương công tử chờ lâu.”
Chu Lam sững sờ, rồi buông tay nàng ra, nghẹn ngào:
“Tẩu tẩu, khổ cho tỷ rồi…”
Khương Mị từng bị chính người thân bán vào chốn lầu xanh.
Ba năm đó, nàng đã thấy hết sự lạnh nhạt của nhân tình thế thái, lòng đã nguội lạnh từ lâu…
Vậy mà lúc này, nàng vẫn thấy tim mình nhói đau.
Nàng cụp mắt, không nhìn ai, bước lên kiệu mềm, lại lần nữa đến nhà họ Trương.
Lần này, trong phòng có thắp đèn. Nàng cuối cùng cũng nhìn thấy rõ khuôn mặt của Bùi Cảnh Xuyên.