Mấy ngày kế tiếp, ngày nào Khương Mị cũng mang cơm đến nha phủ cho Bùi Cảnh Xuyên.
Hôm ấy, nàng vừa ra khỏi nha môn thì Lý thị bất ngờ từ góc đường lao ra, đâm đầu vào xe ngựa.
Phu xe vội vã ghìm cương, còn chưa kịp xuống kiểm tra thì Chu Lam đã nhào tới, ôm lấy Lý thị vừa gào vừa khóc:
“Nương! Người sao vậy, ca ca còn chưa được cứu ra, nương đừng bỏ lại Lam nhi mà!”
Nàng ta khóc lóc thảm thiết, không bao lâu đã thu hút đám đông vây quanh, ai nấy đều cho rằng xe ngựa đụng phải người.
Cúc Diệp ra ngoài hỏi han tình hình, sau đó quay lại nói với Khương Mị:
“Có một bà lão đột nhiên lao ra định vu vạ cho chúng ta. Nô tỳ lập tức vào nha phủ tìm đại nhân, cô nương đừng sợ.”
Nàng ta vừa nói vừa định xuống xe, Khương Mị lại thấp giọng ngăn lại:
“Không cần, mời họ lên xe.”
“Nhưng mà…”
Cúc Diệp tỏ vẻ không đồng tình, Khương Mị ghé tai nàng thì thầm mấy câu, lúc ấy nàng ta mới bước xuống, cùng Chu Lam đỡ Lý thị lên xe.
Vừa lên xe, Lý thị đã tỉnh lại, r*n rỉ kêu đau vài tiếng, sau đó lập tức bảo dừng xe:
“Dừng lại mau! Ta phải đến nha môn đánh trống kêu oan, cứu nhi tử ta!”
“Nương, người bị thương nặng thế này, còn cứu ca ca kiểu gì nữa…”
Chu Lam ôm lấy Lý thị khóc lóc nức nở, một người đòi xuống xe, một người sống chết ngăn lại, diễn cảnh vô cùng ăn ý.
Cúc Diệp nghi ngờ hỏi:
“Rốt cuộc các người muốn làm gì?”
Câu này vừa thốt ra, Lý thị và Chu Lam như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức thi nhau khóc lóc kể khổ.
Lý thị nói bà ta góa chồng từ sớm, một tay nuôi con lớn lên vất vả thế nào; Chu Lam thì kể ca ca mình đèn sách khổ cực, học hành miệt mài ra sao. Khó khăn lắm mới đợi được đến khoa thi mùa xuân để ngẩng đầu làm người, lại bị một nữ nhân phá hỏng tất cả.
Lý thị nghiến răng nghiến lợi:
“Con tiện nhân đó một mình đến Kỳ Châu, có khuôn mặt yêu mị như hồ ly, ta vừa nhìn đã biết là đồ xui xẻo. Nhưng con ta bị nó mê hoặc, cứ khăng khăng đòi cưới, ta cũng đành thuận theo. Nào ngờ nó ghi thù chuyện ta không cho chúng nó viên phòng, liền tư thông với người khác. Nó không chỉ cắm sừng con ta mà còn giết tình lang, khiến con ta bị liên lụy.”
Bà ta vừa kể vừa đấm ngực than trời, đau khổ vô vàn.
Chu Lam cũng đầy căm phẫn:
“Ca ta đối với nó chu đáo biết bao, chuyện gì cũng nghĩ cho nó, vậy mà nó làm ra loại chuyện đáng hổ thẹn ấy mà còn dám sống trên đời, đúng là không biết liêm sỉ!”
“Trên đời lại có hạng người vong ân phụ nghĩa đến thế sao?”
Khương Mị cất giọng dịu dàng.
Nàng đội mũ sa che mặt, giọng mềm mại yêu kiều, khiến Lý thị và Chu Lam không nhận ra, còn tưởng nàng đã bị thuyết phục, càng nói càng hăng, liệt kê từng “tội ác” của Khương Mị.
Nàng vì nuôi sống cả nhà mà ngày ngày kiếm tiền vất vả, qua miệng họ lại thành kẻ không biết xấu hổ, lộ mặt khắp nơi quyến rũ đàn ông.
Nàng lo cơm nước giặt giũ, trong lời họ lại hóa thành đứa con dâu bất hiếu, bắt nạt muội phu.
Hai người nói như chửi, nước miếng tung tóe, hận không thể dùng lời lẽ giết chết Khương Mị.
Mà Khương Mị chỉ lặng lẽ lắng nghe, không phản bác lời nào.
Không biết đã qua bao lâu, Lý thị và Chu Lam cuối cùng cũng mắng mỏi miệng, Chu Lam liếc nhìn Khương Mị, thăm dò mở miệng:
“Vị tỷ tỷ đây khí chất xuất chúng, chắc chắn là người có tấm lòng nhân hậu. Hôm nay bọn muội không cố ý đụng vào tỷ, lại càng không định ăn vạ tiền bạc. Không biết tỷ tỷ có cách gì giúp được bọn muội không?”
Hai người họ mấy hôm nay vẫn rình rập trước nha phủ, chẳng thể nào đến gần Bùi Cảnh Xuyên, nhưng phát hiện người phụ nữ che mạng này có vẻ thân quen với hắn, mới cố tình bày trò đụng xe.
Khương Mị không từ chối ngay, nhẹ giọng hỏi:
“Vậy hai vị muốn ta giúp thế nào?”
“Ca muội vô tội, nếu tỷ tỷ có thể khiến người được thả, thì thật quá tốt rồi.”
Chu Lam buột miệng nói xong lại sợ yêu cầu quá đáng, bèn bổ sung,
“Nếu tỷ thấy khó xử, chỉ cần cho bọn muội gặp ca ca một lần, gặp con tiện nhân kia một lần cũng được.”
Khương Mị yêu ca ca nàng ta đến chết đi sống lại, chỉ cần thuyết phục nàng ta nhận tội, ca ca nàng nhất định bình an vô sự.
Tâm tư Chu Lam viết hết lên mặt, Khương Mị cười nhạt khẽ nhếch môi:
“Chuyện này cũng không khó. Nhưng vì sao ta phải giúp các ngươi?”
Chu Lam khựng lại, sau đó thành thạo vẽ vời tương lai:
“Nếu tỷ tỷ chịu giúp, nương và muội đời này sẽ không quên ơn. Sau này ca ca đỗ đạt làm quan, nhất định sẽ báo đáp tỷ tỷ.”
Vừa bị mắng không chừa câu nào, lúc này trong lòng Khương Mị đã lạnh như băng, nàng dứt khoát ngắt lời:
“Chuyện tương lai ai nói cho chắc được? Mà nay nha phủ Kỳ Châu không dễ vào, nhờ người lo việc đâu phải chỉ cần ba tấc lưỡi là xong.”
Dù sao cũng theo Bùi Cảnh Xuyên ba năm, lúc nàng ra oai, cũng có phong thái riêng.
Chu Lam không ngờ nàng ta đòi tiền trắng trợn đến vậy, bĩu môi, ủy khuất nói:
“Tỷ tỷ, cha muội mất sớm, nương muội một mình nuôi hai con rất vất vả, tỷ tỷ có thể rộng lượng một chút không…”
“Không thể.”
Khương Mị đáp nhanh như chém, khiến Chu Lam nghẹn họng, giận dữ gằn giọng:
“Hôm nay bao nhiêu người thấy xe ngựa của tỷ đụng phải nương muội, nếu tỷ không giúp, mai bọn muội sẽ gọi cả xóm đến nói tỷ cố ý hại người!”
Mềm không được, liền trở mặt cứng rắn.
Họ đã điều tra rõ, Bùi Cảnh Xuyên chưa thành thân, người phụ nữ trước mắt chỉ là đồ không danh không phận. Nếu gây ra chuyện lớn, hắn chắc chắn sẽ chán ghét nàng ta.
Khương Mị bật cười, cười đến mức nước mắt rịn ra nơi khóe mắt.
Lần trước Chu Hồng Viễn vào ngục, Chu Lam và Lý thị cũng từng quỳ trước mặt nàng như vậy, cầu xin nàng tha thứ. Nàng mềm lòng, tự dâng mình đến nhà Trương gia, đổi lại là sự nghi kỵ, nhục mạ và phản bội. Nếu không nhờ cơ duyên trớ trêu gặp Bùi Cảnh Xuyên, e là xác nàng đã thối rữa nơi nào rồi.
Nàng thật ngu ngốc, từng tin lời hai người này, tự đưa mình lên giường người khác.
Khương Mị lau khóe mắt, giọng nhẹ tênh:
“Đã không thỏa thuận được, vậy thì…cút đi là vừa.”
Cúc Diệp đã sớm nhìn thấu bộ mặt thật của Chu Lam, nghe Khương Mị đuổi người, lập tức bảo phu xe hắt cả hai mẫu tử xuống.
Về tới viện, Cúc Diệp mới phát hiện mắt Khương Mị đỏ hoe, đau lòng hỏi:
“Cô nương, sao người khóc rồi?”
“Không sao. Chỉ thấy người đàn bà trong lời họ, ngu ngốc đến đáng thương.”
Tối ấy, lại đến tận khuya Bùi Cảnh Xuyên mới từ nha phủ trở về.
Khương Mị đã ngủ, hắn rửa mặt sơ sài, liền vén chăn ôm nàng vào lòng.
Người hắn mang theo hơi lạnh khiến Khương Mị run lên, lập tức tỉnh táo, cả người rúc vào lòng hắn lấy hơi ấm.
“Công tử về rồi…”
Mới vừa tỉnh giấc, giọng nàng hơi khàn, mang theo sự mềm mại lười biếng.
Bùi Cảnh Xuyên rất thích dáng vẻ không phòng bị này của nàng, bàn tay to lướt qua lớp y phục ôm lấy eo thon mềm mại, môi mỏng hạ xuống nơi khóe mắt nàng, thấp giọng hỏi:
“Sao nàng lại cho người nhà Chu gia lên xe?”
Cúc Diệp là người của hắn, báo lại hành tung nàng là chuyện thường.
Khương Mị không ngạc nhiên, dịu giọng đáp:
“Lúc đó còn gần nha phủ, ta sợ ầm ĩ quá làm phiền công tử. Hơn nữa, thứ bọn họ nợ ta, ta cũng muốn tự tay lấy lại.”
“Chỉ vậy thôi?”
Trong bóng tối, ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên như dò xét, Khương Mị chủ động hôn nhẹ hắn một cái, khẳng định:
“Ừ, chỉ vậy thôi.”