Trên giường, Bùi Cảnh Xuyên vẫn luôn là người nắm thế chủ động.

Cho dù là khi Khương Mị cố ý lấy lòng, chỉ cần khơi gợi vài phần, Bùi Cảnh Xuyên sẽ nhanh chóng đoạt lại quyền kiểm soát.

Nhưng đêm nay, hắn lại nhẫn nại một cách lạ thường.

Suốt dọc đường, mặc cho Khương Mị ôm hôn đủ kiểu, hắn vẫn lạnh lùng như một vị Phật đoạn tuyệt thất tình lục dục, không mảy may dao động.

Xuống xe ngựa, một trận gió lạnh thổi qua, bầu không khí ám muội tức thì tan biến, trong lòng Khương Mị nhen lên chút may mắn.

Có lẽ, Bùi Cảnh Xuyên chỉ muốn thấy nàng hoảng loạn, cũng chưa chắc thật sự định làm gì.

Nhưng chút ảo tưởng ấy nhanh chóng tan biến khi Bạch Dật đổ đầy nước nóng vào thùng tắm rồi lui ra.

Bùi Cảnh Xuyên nghiêng đầu, ánh mắt nặng trĩu dục niệm liếc sang Khương Mị một cái.

Khương Mị đành bước lên giúp hắn cởi y phục.

Chuyện này Khương Mị từng làm không ít lần nhưng cách hai năm, nay làm lại, người vẫn là còn, cảnh đã khác xưa.

Thân hình cao lớn của Bùi Cảnh Xuyên như núi đè xuống nàng, áp lực không nhỏ. Y phục rơi xuống, bờ vai rộng và lưng rắn chắc lộ ra, từng đường gân cơ cường tráng đầy mùi nguy hiểm.

Hai năm không gặp, cơ thể hắn lại càng mạnh mẽ.

Khương Mị có chút sợ hãi, đợi đến khi hắn ngồi vào thùng tắm, liền lập tức cầm khăn giúp hắn kỳ lưng.

Mang theo tâm tư tránh né, nàng kỳ rất chăm chú, đến độ mũi cũng toát mồ hôi nhưng Bùi Cảnh Xuyên chỉ thấy ngứa ngáy.

Hắn nhẫn nhịn mãi, rốt cuộc không chịu nổi việc Khương Mị cứ trốn mãi phía sau mình, bèn giữ lấy cổ tay nàng, ra lệnh:
“Vào đi.”

Khương Mị hít một hơi, rồi ngoan ngoãn cởi đai lưng.

Nước trong thùng vốn đã đầy tám phần, bấy giờ tràn ra ào ào, Khương Mị như chiếc lá rơi vào nước, theo sóng mà trôi nổi chìm nổi.

Không biết đã qua bao lâu, đèn dầu tắt ngấm, bóng đêm kéo đến, Bùi Cảnh Xuyên bế Khương Mị đứng dậy.

Lạnh đột ngột khiến Khương Mị rùng mình, nàng khó khăn lấy lại ý thức, khẽ nói:
“Ta đi lấy y phục.”

“Không cần gấp.”

Giọng Bùi Cảnh Xuyên khản đặc, vừa đi, Khương Mị liền cảm thấy sự căng đau quen thuộc, đôi mắt mở to đầy kinh hãi, tai đỏ bừng giữa một mảnh ẩm ướt.

“Giờ thiên hạ đều biết ta thích mỹ sắc, thanh danh bị hủy hoại, còn rước về bao phiền toái. Một lần sao đủ?”

Rõ ràng chính hắn cố ý để người khác thấy nếp nhăn trên xiêm y, vậy mà giờ lại đổ hết tội lên đầu nàng?

Khương Mị muốn phản bác, nhưng chẳng có cơ hội nói trọn một câu. Điều cuối cùng nàng còn nhớ chỉ là Bùi Cảnh Xuyên như ma nhập, bắt nàng hết lần này đến lần khác gọi hắn là “Tam lang”.

Giống hệt như vô số đêm triền miên hai năm trước.

Khương Mị không nhớ mình thiếp đi lúc nào, tỉnh lại thì trời đã quá trưa.

Bên cạnh trống rỗng, Bùi Cảnh Xuyên đã sớm vào nha môn, Khương Mị có chút ngẩn ngơ, cứ ngỡ mọi thứ lại trở về điểm khởi đầu.

Nàng vẫn bị giam trong gian phòng nhỏ, không biết xuân hạ thu đông chỉ có thể đợi Bùi Cảnh Xuyên đến sủng ái.

Toàn thân đau nhức như vừa bị nghiền cả đêm, Khương Mị mệt đến không muốn nhúc nhích, một lúc sau có tiểu nha đầu bước vào:
“Cô nương tỉnh rồi ạ?”

Giọng tiểu nha đầu mềm mại, mang theo chút quan tâm xen lẫn dè dặt, Khương Mị không ngờ còn có người hầu hạ, liền vội ngồi dậy.

Tiểu nha đầu bước tới nhanh nhẹn vén mành giường, vui vẻ nói:
“Nô tỳ là Cúc Diệp, đã nấu cháo và bánh hành trong bếp rồi. Để nô tỳ hầu cô nương rửa mặt, dùng cơm nhé.”

Nói xong, Cúc Diệp mang tới một bộ y phục mới tinh.

Ánh mắt lướt qua những dấu đỏ tím trên thân Khương Mị, mặt Cúc Diệp liền đỏ bừng.

Y phục rất vừa người, chất vải mềm mại ấm áp, dù là đồ đông vẫn khéo khoe được vòng eo, lại có màu sắc rực rỡ, không cần trang điểm, Khương Mị cũng thêm phần xinh đẹp.

“Cô nương thật đẹp.”

Cúc Diệp nói rồi muốn giúp Khương Mị chải đầu, nàng khẽ bảo:
“Ta tự làm được.”

Cúc Diệp lập tức lộ vẻ hoảng hốt, lo lắng hỏi:
“Có phải nô tỳ làm gì sai khiến cô nương giận rồi không?”

“Không, ngươi làm rất tốt,” Khương Mị dùng tay thay lược, vấn tóc lên, “Chỉ là ta không muốn vô tình biến mình thành một kẻ chẳng biết làm gì.”

Cúc Diệp thở phào, dâng cháo lên cho Khương Mị, sau đó lại chuẩn bị bữa trưa.

Khương Mị vội ngăn:
“Ta ăn thế là đủ rồi, ngươi khỏi phải bận rộn.”

Cúc Diệp chớp mắt, nghiêm túc nói:
“Nhưng đại nhân còn phải ăn trưa ạ. Cô nương không mang cơm đến cho đại nhân sao?”

“…”

Khương Mị cúi đầu, lòng khẽ chột dạ.

Tối qua nàng tận mắt thấy Bùi Cảnh Xuyên bận đến mức chẳng có thì giờ ăn cơm nhưng người muốn lấy lòng hắn đâu chỉ mình nàng, nàng chưa từng nghĩ sẽ tự đưa mình đến trước mặt hắn.

Nhưng Cúc Diệp là người của Bùi Cảnh Xuyên, Khương Mị không dám lộ vẻ khác lạ, chỉ đành viện cớ:
“Tối qua quá mệt, người hơi không khỏe, lát nữa ngươi thay ta đưa cơm đi.”

Dẫu sao nàng vẫn là thê tử Chu Hồng Viễn, nếu ngang nhiên mang cơm đến, bị người thấy thì thành ra thể thống gì?

“Cô nương chỗ nào không khỏe?” Cúc Diệp giật mình, hấp tấp nói:
“Nô tỳ đi tìm đại nhân ngay!”

Cúc Diệp xoay người định chạy, Khương Mị vội kéo lại:
“Không nghiêm trọng, chỉ là chân hơi mềm, chuyện nhỏ thôi, không cần phiền hắn.”

Đêm qua Bùi Cảnh Xuyên hành nàng thê thảm, chẳng qua vì nhịn quá lâu, không có nghĩa nàng có thể vì thế mà kiêu ngạo.

Cúc Diệp vẫn chưa yên tâm, Khương Mị cuối cùng đành đồng ý đích thân đưa cơm cho Bùi Cảnh Xuyên.

Nào ngờ, vừa đến nha môn thì thấy Lý thị và Chu Lam.

“Đại ca ơi, phiền huynh thông cảm, cho ta vào thăm tẩu tẩu một lát, nói vài câu thôi, không gây phiền đâu mà.”

Chu Lam vừa nói vừa lấy ra một thỏi bạc vụn đưa cho sai dịch.

Bạc khá lớn, Chu Lam ra tay rất hào phóng nhưng sai dịch như gặp phải củ khoai nóng, vội vã trả lại bạc.

“Đại nhân có lệnh, vụ án này hệ lụy rất rộng, trước khi kết án, bất kỳ ai cũng không được thăm phạm nhân, nếu vi phạm, coi như đồng phạm xử lý!”

Sai dịch nói đầy khí thế, ánh mắt còn ẩn ẩn sát khí, khiến Chu Lam và Lý thị sợ đến lùi bước.

Chu Lam run rẩy:
“Nương, giờ biết làm sao đây, không gặp được con tiện nhân ấy, nhỡ nó cắn chết chúng ta thì sao?”

“Nó sẽ không đâu,” Lý thị chắc chắn nói, “Nó yêu Viễn nhi đến chết đi sống lại, chuyện gì cũng chịu làm. Ta là mẹ chồng Viễn nhi, nếu nó hại ta vào tù, Viễn nhi sẽ không bao giờ tha cho nó!”

“Nhưng nó giết người, nếu không nhận hết tội, ca ca cũng sẽ bị liên lụy.”

“Ngươi hiểu rõ thế, nó chẳng lẽ không biết? Yên tâm, nó sẽ không kéo ca ca ngươi chết chung đâu.”

Lý thị vô cùng tin tưởng. Suốt hơn nửa năm từ khi thành thân, bà luôn dựa vào điểm ấy mà mặc sức chèn ép Khương Mị.

Chu Lam vẫn bất an, lẩm bẩm:
“Không phải lần đầu rồi, sao nó lại đột nhiên nổi điên giết người, còn khiến ca ca lại vào ngục nữa, giá mà kẻ chết là nó thì tốt biết bao…”

Phải đó, nếu Khương Mị chết rồi, ca ca đâu còn bị đội mũ xanh, bạc trăm lượng cũng cầm tay, chẳng ai biết nàng và nương cùng nhau đem Khương Mị bán đi nữa.

(Đội mũ xanh: ý chỉ bị phản bội, cắm sừng.)

Chu Lam càng nghĩ càng độc ác.

Khương Mị lặng lẽ nghe một lát, rồi mang hộp cơm xuống xe ngựa.

Nàng đội khăn che mặt, Chu Lam và Lý thị không nhận ra, chỉ thấy nàng ăn mặc quý phái, lại có nha hoàn đi theo, lập tức im bặt tránh sang một bên, sợ đụng phải quý nhân.

Khương Mị không nhìn ngang ngó dọc, từng bước bình thản đi ngang qua hai người bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play