Án của nhà Trương gia dính líu quá rộng, Bùi Cảnh Xuyên bận đến tận đêm khuya vẫn chưa xử lý xong hết sự vụ.
Bạch Dật bưng trà sâm tới cho hắn, không nhịn được nhắc nhở:
“Chủ tử, giờ đã rất muộn rồi, mai lại tiếp tục thì hơn.”
“Không được!”
Bùi Cảnh Xuyên chẳng buồn ngẩng đầu, uống xong trà lại định làm tiếp.
Người ngoài đều nói hắn là kỳ tài ngút trời, nào biết hắn nghiêm khắc với bản thân tới nhường nào. Một khi đã quyết định làm việc gì thì nhất định phải làm đến nơi đến chốn. Dù hiện tại chỉ là tạm giữ chức Châu phủ, hắn cũng không cho phép bản thân có chút nào lơ là hay sơ suất gì.
Bạch Dật đã liệu được trước, hạ giọng nói:
“Nhưng Khương tiểu thư đã buồn ngủ rồi.”
Bùi Cảnh Xuyên khựng tay, quay đầu quả nhiên thấy Khương Mị đang ngồi ghế bên, gật gù lim dim.
Đêm qua nàng bị kinh sợ, lại mộng mị suốt một đêm, tinh thần đã sớm suy nhược. Nay không có việc gì làm, gắng gượng tới tận giờ cũng khó lòng chịu nổi.
Bùi Cảnh Xuyên mím môi, cuối cùng đóng văn thư lại.
Khương Mị không biết có chuyện gì, đầu lắc lư như gà mổ thóc, thân người cũng từ từ nghiêng sang một bên, mắt thấy sắp đập đầu vào tay ghế thì Bùi Cảnh Xuyên kịp thời đưa tay đỡ lấy.
Chạm phải hơi ấm, Khương Mị vô thức dụi đầu vào tay hắn.
Ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên tối lại, lập tức vòng tay ôm nàng ngang lưng.
Khương Mị ngủ chẳng sâu, thân thể bỗng bị nhấc bổng lên liền giật mình tỉnh giấc. Thấy mình đang trong vòng tay Bùi Cảnh Xuyên, nàng hoảng hốt kêu lên:
“Thật xin lỗi, ta lỡ ngủ quên mất, để ta xuống tự đi!”
Bùi Cảnh Xuyên chẳng đáp lời, cứ thế sải bước đi ra ngoài.
Hắn còn đang xử lý công vụ trong phủ, nha dịch nào dám rời đi, cả công đường đèn đuốc sáng trưng.
Khương Mị sợ bị người ta nhìn thấy, đành rúc đầu vào ngực Bùi Cảnh Xuyên nhưng qua lớp y phục, nhịp tim mạnh mẽ của hắn từng hồi từng hồi vọng đến khiến màng tai nàng cũng run rẩy.
Lên xe ngựa rồi, Bùi Cảnh Xuyên vẫn chưa có ý định buông ra.
Khương Mị thấy không thoải mái, vừa định mở miệng thì đã nghe giọng Bùi Cảnh Xuyên vang lên:
“Không phải buồn ngủ rồi sao? Mở to mắt làm gì?”
Cái tư thế này làm sao ngủ được chứ?
Khương Mị vội lấy lòng:
“Công tử xử lý công vụ cả ngày đã mệt rồi, để ta bóp vai cho công tử.”
Nàng vừa nói vừa định ngồi dậy nhưng cánh tay của Bùi Cảnh Xuyên chỉ khẽ đặt ngang hông nàng liền ép nàng không thể nhúc nhích:
“Không cần.”
Hắn đã quen thức đêm xử lý công vụ, không thấy có gì mệt mỏi, hơn nữa việc nàng vô tư ngủ yên trong lòng hắn lại càng khiến hắn thả lỏng hơn là những lời lấy lòng giả dối kia.
Khương Mị đành giữ nguyên tư thế, không dám nhúc nhích nhưng cơn buồn ngủ đã bay sạch.
Đây là cách tra tấn mới mà Bùi Cảnh Xuyên nghĩ ra sao?
Xe ngựa chạy được một đoạn thì dừng lại, do quán tính, Khương Mị theo phản xạ vòng tay ôm lấy cổ hắn.
Ngực Bùi Cảnh Xuyên khẽ rung lên hai cái, xe tối om không đèn nhưng Khương Mị lại có cảm giác hắn đang cười.
Mặt nàng nóng bừng, nhất thời không biết có nên rút tay lại hay không.
Giờ nàng vẫn là tội phạm giết người, Chu Hồng Viễn còn bị nhốt trong ngục. Nếu có cơ hội lấy lòng Bùi Cảnh Xuyên, nàng không nên ngượng ngùng.
Đang do dự thì ngoài xe vang lên một giọng yếu ớt:
“Dân nữ Chu Lam cầu kiến đại nhân.”
Chưa kịp để Bùi Cảnh Xuyên mở miệng, Bạch Dật đã quát lớn:
“Vô lễ! Ai cho ngươi lá gan dám chặn xe của đại nhân?”
Chu Lam vừa bị xe suýt đụng, lúc tránh còn trật chân, giờ lại bị Bạch Dật quát cho một trận, ủy khuất đến đỏ mắt, nghẹn ngào nói:
“Ca ca dân nữ không rõ vì sao bị bắt, dân nữ vì lo lắng cho huynh trưởng nên mới cả gan chắn xe, kính xin đại nhân thứ tội.”
Nàng từng bị khí chất và dung mạo xuất chúng của Bùi Cảnh Xuyên làm cho mê mẩn. Rời phủ xong liền đi dò hỏi, biết hắn xuất thân cao quý, học vấn trác tuyệt, lập tức sinh lòng ngưỡng mộ.
Điều quan trọng hơn, nàng nghe nói trong tiệc thọ nhà Ngô gia, có nữ tử chủ động dâng mình cho Bùi Cảnh Xuyên, mà hắn không hề cự tuyệt.
Chu Lam liền nổi lòng tham.
Nàng tuy không được coi là tuyệt sắc nhưng mặt mũi cũng không tệ, chỉ vì nhà nghèo mà không có điều kiện ăn vận. Đã có nữ tử khác được Bùi Cảnh Xuyên thu nhận, vậy thì nàng sao lại không thể?
Nếu được làm thiếp cho Bùi Cảnh Xuyên, đó chính là phúc phần tột cùng, không chỉ có thể cứu huynh trưởng mà còn trợ giúp cho con đường làm quan của huynh sau này.
Nàng chưa xuất giá, tự dâng mình tuy có phần thấp hèn nhưng so với loại đàn bà như Khương Mị, vốn là phụ nhân đã có phu quân mà còn tư thông thì vẫn còn cao quý hơn nhiều.
Chu Lam lấy Khương Mị ra so, chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn thấy mình vượt trội hơn, nào biết người mà nàng khinh thường kia giờ đang nằm trong lòng Bùi Cảnh Xuyên.
“Quan phủ bắt người tự có quy tắc, đại nhân anh minh chính trực, đâu thể oan uổng người ngay. Còn không lui đi!”
Bạch Dật lạnh giọng quát, không hề tỏ chút thương hoa tiếc ngọc.
Hắn biết rõ Chu Lam, cũng biết những chuyện nàng ta và Lý gia đã làm với Khương Mị, chỉ cảm thấy bọn họ còn đáng giận hơn cả kẻ lừa đảo như Khương Mị.
Chu Lam đứng chờ trong gió lạnh đã lâu, không muốn bỏ cuộc dễ dàng. Nàng nhịn đau đứng dậy, chạy tới bên xe ngựa, dè dặt nói:
“Đại nhân, ca ca dân nữ vô tội, lại sắp thi xuân, không thể phân tâm. Chỉ cần đại nhân có thể tha cho huynh trưởng, dân nữ nguyện làm bất cứ điều gì.”
Câu sau cùng, Chu Lam nói đầy thẹn thùng.
Nàng không muốn trao thân cho kẻ lạ, nhưng Bùi Cảnh Xuyên lại vừa đẹp vừa quyền quý, nếu là hắn… cũng không đến nỗi khó chấp nhận.
Cách một lớp màn xe mỏng manh, tâm tư giấu kín trong lời nói của Chu Lam vẫn lọt trọn vào trong.
Khương Mị hơi hoảng, Chu Lam đứng gần quá, nếu gió thổi tung rèm xe lên, nàng ta sẽ lập tức thấy bên trong còn có người.
Nàng định rúc đầu sâu hơn, Bùi Cảnh Xuyên lại giữ lấy cằm nàng, kề tai thấp giọng hỏi:
“Nàng ta muốn dâng thân cứu phu quân nàng, nàng nói xem có nên để nàng ta lên xe không?”
Lời nói mang theo cám dỗ.
Tựa như chỉ cần Chu Lam lên xe, Bùi Cảnh Xuyên sẽ tha cho phu quân nàng.
Khương Mị dao động trong thoáng chốc nhưng rất nhanh đã tỉnh táo lại.
Bùi Cảnh Xuyên ngay cả Trương Minh Dao còn không để vào mắt, sao có thể động tâm với Chu Lam, hắn chỉ là đang thăm dò, xem nàng có định đẩy hắn cho người khác hay không.
Khương Mị vòng tay siết chặt lấy cổ hắn, dịu dàng lấy lòng:
“Đừng để nàng ta lên.”
Trời đêm dày đặc, lúc này vừa hay nổi gió, Chu Lam bị thổi đến run rẩy, màn xe cũng lay động, Khương Mị tim như treo lơ lửng. May thay đêm nay không có trăng, ánh sáng trong xe mờ tối, lại thêm nàng mặc áo của Bùi Cảnh Xuyên, nên Chu Lam không phát hiện điều gì khác thường.
“Đại nhân, có thể cho dân nữ lên xe nói chuyện được không? Ngoài này gió lớn quá…”
Chu Lam làm nũng, giọng mềm mại đáng thương.
Tay Bùi Cảnh Xuyên dọc theo lưng Khương Mị vuốt lên vuốt xuống, bình thản hỏi:
“Dựa vào đâu?”
Dựa vào đâu nàng nói không được, hắn liền không cho?
Giây phút đó, Khương Mị cuối cùng đã hiểu đêm qua hắn đưa giải dược cho nàng, chẳng phải vì không muốn chạm vào nàng, mà là muốn nàng tỉnh táo mà sa vào.
Khi xưa là nàng lừa hắn, nay đến lượt nàng phải lấy lòng, phải ve vãn, phải nịnh nọt.
Khương Mị ngẩng đầu, nhẹ nhàng cắn lên yết hầu của hắn.
Cánh tay đang đặt nơi eo nàng siết mạnh một cái, Khương Mị không kìm được bật ra tiếng rên khẽ.
Chu Lam kinh ngạc trừng lớn mắt, chẳng ngờ trong xe đã có người khác, vậy thì những lời vừa rồi của nàng chẳng phải trở thành trò cười sao?
Chu Lam vừa giận vừa xấu hổ, đúng lúc ấy liền nghe tiếng Bùi Cảnh Xuyên lạnh băng vang lên:
“Cút!”
Chỉ một chữ, lại tựa sấm sét giáng xuống, khiến Chu Lam bối rối quay đầu bỏ chạy.