“Nàng cho rằng chỉ cần có người dụ dỗ ta, ta sẽ tha cho nàng? Vì vậy vừa nghe trên xe ngựa có người, nàng liền vội vã muốn trốn chạy?”

Bùi Cảnh Xuyên nói toạc ra hết thảy suy nghĩ trong lòng Khương Mị.

Cùng lúc đó, bàn tay hắn cũng lặng lẽ luồn vào nơi eo nàng.

Khương Mị không biết phải biện bạch thế nào, chỉ đành ngước đôi mắt mơ màng lên nhìn hắn, hy vọng hắn đừng trách phạt quá nặng.

Nàng đã là người có phu quân, tư thông cùng hắn vốn dĩ đã là hành vi trái đạo, không thể trông mong hắn còn muốn nàng mê đắm hắn không biết trời cao đất dày.

Khương Mị không nói gì, Bùi Cảnh Xuyên lại càng khẳng định phán đoán trong lòng mình, lửa giận không tên dâng trào, mặt lạnh lùng, hắn liền xoay người nàng lại, ép nàng quay lưng về phía mình.

Hắn giận dữ, lực đạo trong tay cũng không hề nhẹ, gò má Khương Mị bị đè lên khung cửa gồ ghề.

Vạt váy bị vén lên, thân hình cao lớn của Bùi Cảnh Xuyên như núi đè xuống, phủ trùm, nghiền ép, khí thế xâm lược mạnh mẽ như muốn khắc sâu dấu ấn lên tận tim gan phế phủ nàng.

Hôm nay trời rất đẹp, nắng ấm đầu giờ ngọ xua tan giá lạnh, khắp căn phòng rực rỡ ánh sáng.

Sự xấu hổ của Khương Mị không nơi che giấu, nàng chỉ có thể nhắm chặt mắt, cắn răng lặng lẽ chịu đựng.

Một lúc sau, động tác của Bùi Cảnh Xuyên chợt dừng lại.

Khương Mị cứng người, không dám động đậy, vừa mở mắt đã nghe thấy tiếng hắn hỏi: “Đây là cái gì?”

Giọng nói lạnh lẽo, là sự bình tĩnh sau cùng khi đã giận đến tột cùng.

Ngón tay Bùi Cảnh Xuyên dính máu.

Lạnh lẽo từ sau lưng lan khắp toàn thân, Khương Mị như rơi vào hầm băng.

Nàng đã đến kỳ nguyệt sự rồi!

Trước đây, nàng từng lừa Bùi Cảnh Xuyên rằng mình có nguyệt sự, hắn không những không làm khó nàng, còn đưa nàng đến y quán bốc thuốc, thái độ khi ấy hiếm hoi có phần ôn hòa. Thế nhưng nay nàng thật sự đến kỳ, lời nói dối liền bị vạch trần.

Nàng một lần nữa… lại lừa gạt hắn.

Cho dù nguyệt sự của nàng thất thường đến đâu, cũng không thể trong một tháng đến hai lần. Nếu tiếp tục chối quanh, chỉ cần Bùi Cảnh Xuyên đưa nàng đi y quán khám, sự thật cũng sẽ rõ ràng.

Vừa rồi nàng chỉ sợ hắn tâm trạng không tốt, sẽ lấy nàng làm nơi phát tiết. Còn bây giờ, nàng sợ đến nỗi linh hồn cũng run rẩy.

“Nói!”

Bùi Cảnh Xuyên thúc giục.

Khí lạnh toát ra từ hắn tựa như muốn biến cả gian phòng thành hầm băng. Khương Mị run lên, dù quay lưng về phía hắn cũng cảm thấy ánh mắt hắn như lưỡi dao muốn xuyên thấu nàng.

Nàng không biết nên nói gì để khiến hắn nguôi giận.

Sự im lặng này chỉ càng khiến lửa giận trong lòng Bùi Cảnh Xuyên cháy rực, hắn bóp gáy Khương Mị, ép nàng quay đầu nhìn mình.

“Lần này là vì sao nữa? Cho ta một lý do.”

Sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên bình tĩnh hơn nàng tưởng tượng, không gào thét, nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại ẩn chứa điên cuồng đủ sức hủy diệt tất cả.

Áp lực cường đại khiến Khương Mị không thể suy nghĩ, chỉ có thể thành thật đáp: “Hôm ấy ta mặc váy thành thân, sợ làm bẩn nó… nên mới nói dối.”

Giọng nàng run rẩy.

Ba năm làm kỹ nữ, dù Bùi Cảnh Xuyên tính tình lạnh nhạt, nhưng vì nàng ngoan ngoãn thuận theo nên hắn luôn đối xử không tệ. Tái ngộ sau này, tuy hắn bá đạo, hung hăng nhưng cũng chưa từng nổi giận dữ đến mức này.

Giờ phút này hắn như mãnh thú bị chọc giận, cuối cùng xé bỏ lớp vỏ quý khí để lộ vẻ khát máu tàn nhẫn.

Sau khi nàng nói xong, bàn tay hắn siết cổ nàng càng chặt hơn.

Hô hấp bị chặn, mặt Khương Mị đỏ bừng vì thiếu khí, nội tạng đau nhức như bị dao cứa.

Bản năng khiến nàng giãy giụa nhưng sức lực quá yếu, không thể lay chuyển nổi Bùi Cảnh Xuyên chút nào.

Cận kề cái chết, ký ức trong đầu nàng như đèn kéo quân hiện lên.

Nàng thấy phụ mẫu vô tình lạnh lẽo, thấy mụ tú bà tham tiền độc ác, thấy Bùi Cảnh Xuyên trong phủ công chúa khinh thường nàng, và cuối cùng… là đêm trước ngày được chuộc thân, bị người ta lột sạch y phục, ép nằm dưới đất, khổ sở cầu xin tha thứ.

Sắt nung đỏ in dấu lên đùi, thịt da cháy xém, trong tiếng hét thảm của nàng là tiếng cười nhạo đầy hứng thú: “Ngươi chẳng phải nói thà chết chứ không thuận theo sao? Có vết sẹo này, ngươi đoán xem Bùi Cảnh Xuyên còn muốn ngươi không?”

Cũng giống đêm ấy, nàng tưởng mình sẽ chết.

Nhưng vào giây phút cuối cùng, Bùi Cảnh Xuyên vẫn buông tay.

Không khí tràn vào buồng phổi, Khương Mị ho khan kịch liệt, nước mắt tuôn không thể ngăn.

Bùi Cảnh Xuyên lau tay, ném khăn xuống đất như vừa đụng phải thứ dơ bẩn.

“Cút ra ngoài!”

Hắn lạnh lùng ra lệnh, cổ họng Khương Mị đau rát không thể cất lời, khó nhọc đứng dậy rời đi.

Giữa đường bụng quặn đau, Khương Mị lảo đảo, gần như bò về nhà.

Chu Hồng Viễn còn chưa về, Khương Mị lấy thuốc trước đây Bùi Cảnh Xuyên mua giúp ra sắc uống.

Vị thuốc đắng gắt, nóng rát nơi cổ họng, lát sau bụng mới đỡ đau, nàng nằm trên giường, mắt nhìn mông lung.

Tình cảnh hiện tại thực sự tệ hại đến cực điểm.

Nàng vốn không muốn chọc giận Bùi Cảnh Xuyên, nàng muốn lấy lòng hắn, muốn che giấu tất cả bí mật cho đến khi Chu Hồng Viễn thi xong Xuân khảo thí, nhưng ông trời lại không cho nàng toại nguyện.

Ngay đúng hôm nay, nàng đến kỳ, vạch trần lời dối trá.

Mọi thứ đều hỏng hết rồi.

Giờ phút này, Bùi Cảnh Xuyên chắc hẳn cực kỳ chán ghét nàng, e là chẳng còn chút hứng thú nào với thân thể nàng nữa, có dùng thủ đoạn tàn nhẫn thế nào để báo thù cũng không lạ.

Người là nàng chủ động dây vào, Khương Mị cam tâm chịu phạt, chỉ là… không muốn liên lụy đến Chu Hồng Viễn.

Hắn đèn sách khổ học hơn mười năm, chỉ mong mùa xuân thi đỗ bảng vàng, nay bao công sức sắp thành hiện thực, nếu bị hủy trong lúc này, Khương Mị có chết cũng không tha thứ cho bản thân.

Thuốc phát tác, Khương Mị thiếp đi trong mơ màng. Tỉnh lại đã thấy Chu Hồng Viễn ngồi bên giường, nắm chặt tay nàng.

“Mị nương, nàng tỉnh rồi, bụng còn đau không? Ta nấu nước gừng đường đỏ cho nàng đây.”

Bụng dưới ấm áp, là do Chu Hồng Viễn giúp nàng đặt túi sưởi.

Ánh mắt hắn đầy quan tâm, Khương Mị lập tức đỏ hoe, cổ họng đau rát càng thêm nghẹn ngào không nói nên lời.

Nàng không sao nói ra mình đã trải qua những gì.

Chu Hồng Viễn cảm thấy Khương Mị như sắp tan vỡ.

Hắn siết chặt tay nàng, dịu giọng an ủi: “Mị nương, đừng sợ, có ta ở đây. Là ta không tốt, không nên để nàng một mình về nhà.”

Dấu vết bóp cổ trên cổ Khương Mị rõ ràng và dọa người, Chu Hồng Viễn đau lòng, tự trách.

Nước mắt Khương Mị tuôn rơi, nàng thực sự không thể gắng gượng thêm nữa, kéo tay Chu Hồng Viễn áp lên má mình.

Kỳ thực nàng càng muốn có một cái ôm, nhưng không dám, cũng tự cảm thấy mình không xứng đáng.

Nghỉ ngơi hai ngày, Khương Mị lại gượng dậy làm đậu hũ đem đến giao cho tửu lâu nhà Ngô gia.

Sau khi giao hàng, nàng có ghé qua tìm Bùi Cảnh Xuyên, muốn vãn hồi cục diện nhưng mấy ngày liền viện môn đều đóng chặt, đừng nói là Bùi Cảnh Xuyên, đến bóng dáng Bạch Dật nàng cũng không gặp được.

Hôm ấy, nàng lại giao đậu hũ đến tửu lâu, thì gặp Ngô Phương Nghiên đang dạo phố ngang qua, kéo nàng lại tám chuyện: “Trương Minh Dao danh tiếng đã mất, lại đắc tội với Bùi công tử, giờ bị đưa đến phủ Duệ Vương làm thiếp rồi. Duệ Vương lớn tuổi thế kia mà còn muốn nạp thiếp, thật là mặt dày. Vị đại nhân châu phủ chúng ta cũng đủ tàn nhẫn.”

Trương Minh Dao vốn khinh thường thương hộ, Ngô Phương Nghiên không thân quen với nàng, nhưng cũng không khỏi thở dài. Trương Minh Dao dám mưu tính với Bùi Cảnh Xuyên, sau lưng e rằng không phải không có người nhà chống lưng. Nhưng khi sự việc vỡ lở, nhà Trương gia lại lui sạch sẽ, chỉ để mặc nàng ta chịu tiếng xấu và trả giá.

Ở thời thế này, nữ nhân chỉ có thể dựa vào gia tộc, dựa vào trượng phu mà sống. Một khi dính dáng đến lợi ích, sẽ là người đầu tiên bị đem ra hy sinh.

Ngô Phương Nghiên không nhịn được thở dài, rồi lại nói: “May mà Bùi công tử vì chuyện này mà nổi giận, đã rời khỏi Kỳ Châu, nếu không không biết còn bao nhiêu người chen chúc muốn đưa nữ nhi mình cho hắn nữa.”

Đôi mắt Khương Mị vốn ảm đạm như tro tàn đột nhiên sáng lên: “Sao tỷ biết hắn đi rồi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play