Khương Mị giật mình kinh hãi, rồi lại âm thầm vui mừng, nàng xoay người định rời đi, nhưng Bạch Dật lặng lẽ xuất hiện phía sau, thu hết vẻ mặt mừng rỡ không giấu được của nàng vào mắt.

Bạch Dật khẽ cau mày, không có ý để Khương Mị rời đi, nàng vội vàng thu liễm tâm tình.

Trong xe ngựa vẫn còn người khác, Khương Mị không dám lên tiếng, chỉ có thể cúi gằm đầu, cầu mong đừng ai nhìn thấy mình.

Trong xe, Trương Minh Dao mượn men rượu kéo tay Bùi Cảnh Xuyên.

Kỳ thực nàng đâu có say, chỉ giả vờ mượn rượu để phá bỏ sự e dè, chủ động tiếp cận Bùi Cảnh Xuyên.

Từ lúc dự yến, nàng cứ mãi nghĩ đến việc là ai đã ngã vào lòng Bùi Cảnh Xuyên, trong lòng sợ bị người khác cướp mất cơ hội. Dù đối với thủ đoạn này vô cùng khinh thường, nàng vẫn phải bất đắc dĩ làm vậy.

“Bùi đại ca, ta thích huynh, từ ngày đầu tiên huynh đến Kỳ Châu, ta đã thích huynh rồi. Huynh có thể... có thể cũng thích ta một chút không?”

Nói đến đoạn sau, giọng Trương Minh Dao nghẹn ngào.

Nàng vẫn còn là xử nữ, tuy mạnh dạn đến tìm Bùi Cảnh Xuyên, nhưng trong lòng vẫn ôm chút ảo tưởng về tình yêu, hy vọng huynh ấy có thể đáp lại nàng, để nàng giữ được thể diện, không đến nỗi quá khó xử.

Thế nhưng Bùi Cảnh Xuyên hoàn toàn không hiểu tâm tư thiếu nữ ấy, không chỉ né tránh tay nàng, mà còn lạnh giọng ra lệnh:

“Cút xuống!”

Ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên lạnh lẽo, thần sắc tựa băng sương, ánh sáng trong mắt Trương Minh Dao hoàn toàn tắt lịm.

Hắn thực sự, không có lấy một chút yêu thích nàng sao.

Nhưng nàng đã làm đến mức này, sao có thể dễ dàng buông tay?

Trương Minh Dao cắn răng, chớp mắt đã tự mình làm rối tóc mai, cởi khuy áo ngoài, không chút e dè lao vào lòng Bùi Cảnh Xuyên:

“Bùi đại ca, ta thực lòng thích huynh, ta không cần danh phận, chỉ cần một lần thân mật cùng huynh, để ta còn có kỷ niệm mà sống cũng đủ rồi.”

Ngay lúc ấy, một tiếng hét chói tai từ phía xa truyền đến:

“Cứu mạng a! Mau tới cứu! Tiểu thư nhà ta bị...”

Lời của nha hoàn còn chưa dứt, đã bị Bạch Dật đánh ngất.

Khương Mị không muốn dính vào chuyện thị phi, vừa thấy Bạch Dật rời đi liền định chạy, nhưng chưa kịp bước chân đã bị Bùi Cảnh Xuyên vén rèm xe bước ra.

Bị người tính kế trắng trợn như vậy, sắc mặt Bùi Cảnh Xuyên cực kỳ khó coi. Vừa vặn đụng phải ánh mắt Khương Mị đang định chuồn, sắc mặt hắn trầm xuống như muốn nhỏ nước.

“Ngươi định đi đâu?”

Bùi Cảnh Xuyên cất giọng, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt cao ngạo như thần linh nhìn loài kiến nhỏ.

Chân Khương Mị bỗng chốc như đeo nghìn cân, không thể nhúc nhích, nàng lắp bắp biện giải:

“Ta nghe có người trong xe, sợ quấy rầy đến công tử.”

Vừa dứt lời, trong Trương phủ đã ầm ĩ cả lên.

Khương Mị còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Bùi Cảnh Xuyên xách lên ném vào xe.

Trương Minh Dao vẫn còn ngất, không rõ Bùi Cảnh Xuyên cố ý hay vô tình, nhưng Khương Mị cả người liền đập lên người nàng.

Ngay sau đó, Bùi Cảnh Xuyên chen vào xe, đưa tay bịt miệng Khương Mị, lạnh giọng:

“Đừng nói gì cả!”

Xe ngựa vốn đã chật hẹp, lúc này chen ba người lại càng thêm chật chội. Khương Mị vừa sợ Trương Minh Dao tỉnh lại, lại vừa sợ bị người khác lôi ra khỏi xe trước mặt bao người, tim đập thình thịch, ngực đau nhói từng hồi.

“Bùi công tử, tiểu thư nhà ta không thấy đâu, xin hỏi...”

Một tiểu tư của Trương gia lao tới xe ngựa, định vén rèm lên, nhưng tay vừa chạm đến thì bị một thanh kiếm sáng loáng chém phăng.

Máu tươi phun trào, tiểu tử kia sau một thoáng mới ôm lấy tay, hét thảm thiết. Khách nhân vây xem ai nấy đều hoảng sợ, mặt cắt không còn giọt máu.

Thân kiếm nhuộm đỏ máu, giọt máu rơi lả tả như chuỗi hạt đứt dây, ánh mắt Bạch Dật lạnh như băng, chỉ vào tên tiểu tư quát:

“Ngươi nói xem, tại sao ta không giết ngươi?”

Tên tiểu tư đau đến muốn ngất, nghe câu ấy càng thêm sợ hãi, nhưng không dám khai ra Trương Minh Dao, chỉ run rẩy cầu xin:

“Tiểu thư nhà ta không thấy đâu, tiểu nhân nóng lòng nên mới mạo phạm công tử, xin công tử tha mạng!”

Trương Minh Dao là thiên kim của phủ châu, giữa ban ngày ai dám động vào nàng?

Huống hồ ngoài cửa Ngô phủ có bao nhiêu xe ngựa, sao tên tiểu tư kia không hỏi người khác, mà cứ nhắm thẳng vào xe của Bùi Cảnh Xuyên?

Lời nói sơ hở khắp nơi, người có mặt đều không ngu ngốc, rất nhanh đã hiểu ra.

Chỉ sợ là Trương Minh Dao vì quá mê muội muốn vào Bùi gia, nhưng lại không lọt nổi mắt xanh Bùi Cảnh Xuyên, nên đành dùng đến chiêu "bắt gian giữa đường" để ép hắn cưới nàng.

“Vô lễ!”

Bạch Dật lại một kiếm đâm vào đùi tên tiểu tư, hắn hét thảm chấn động cả một góc trời, người vây xem đồng loạt lùi bước.

Ban nãy trong tiệc, Bùi Cảnh Xuyên nhìn qua ôn hòa dễ gần, ngực áo hơi nhăn khiến người ta mơ mộng viển vông, tưởng rằng hắn dễ mến dễ chiều.

Ai ngờ cảnh trước mắt chẳng những bóp nát giấc mộng, còn khiến người rùng mình.

Bùi gia là thế tộc trăm năm sừng sững ở Hàn Kinh, công tử thế gia như vậy sao có thể là kẻ dễ đối phó?

Bùi Cảnh Xuyên chịu cùng họ ngồi chung bàn đã là ban ơn, nếu không biết điều, mơ mộng trèo cao chỉ là tự rước họa vào thân.

Bạch Dật xoay nhẹ chuôi kiếm trong tay, tên tiểu tư cuối cùng không chịu nổi đau đớn mà ngất đi.

Hắn lại nhìn quanh những người còn lại:

“Chuyện hôm nay, các vị thấy thế nào?”

Đám đông sớm đã mất hết hứng hóng chuyện, thi nhau lên tiếng ca ngợi:

“Bùi công tử như trăng sáng trời thu, tựa tiên giáng trần, sao có thể hẹn hò với nữ tử trong xe ngựa được chứ, chắc hẳn Trương tiểu thư đã đi đâu khác rồi.”

“Phải đó, phải đó! Bùi công tử thân phận cao quý, tài mạo song toàn, thiên hạ làm gì có nữ tử nào xứng với người!”

Người này nói một câu, người kia nói một lời, đều tâng Bùi Cảnh Xuyên lên tận mây xanh, như thể chàng là thần tiên không dính bụi trần.

Cục diện đảo ngược, Bạch Dật mới thu kiếm, đánh xe rời đi.

Về đến viện tạm nghỉ, Bạch Dật khiêng Trương Minh Dao vẫn còn hôn mê đi mất, còn Bùi Cảnh Xuyên thì kéo Khương Mị vào trong.

Mưu kế của Trương Minh Dao tuy chưa thành, nhưng cũng phá hỏng tâm trạng Bùi Cảnh Xuyên, mà bộ dáng Khương Mị định chuồn lại càng khiến hắn tức giận.

Sắc mặt hắn u ám, như trời sắp nổi giông.

Vừa vào phòng, Bùi Cảnh Xuyên đã ép Khương Mị vào cửa, nâng cằm nàng lên, lạnh giọng hỏi lại câu hỏi trên xe ngựa:

“Nghe thấy trong xe có người, nàng bỏ chạy là sao?”

Chẳng phải nàng bảo muốn đến tìm hắn sao? Vậy mà vừa nghe thấy động tĩnh đã xoay người chạy mất, trong mắt nàng, hắn là cái gì?

Thấy ai là ngủ nấy? Loại sắc quỷ không biết tiết chế?

Đáy mắt sâu thẳm như mực ẩn nhẫn lửa giận, Khương Mị nào dám nói thật?

Nàng cắn răng, nhón chân hôn lên môi Bùi Cảnh Xuyên, nhẹ giọng nũng nịu:

“Xin lỗi... là ta sai rồi, lần đầu gặp phải chuyện như thế, hoảng quá nên chỉ nghĩ đến chuyện chạy thôi.”

Không rõ bên Chu Hồng Viễn đã xong chưa, nàng chỉ mong Bùi Cảnh Xuyên sớm để nàng trở về.

Bùi Cảnh Xuyên vẫn chưa nguôi giận, hơi ngẩng đầu né tránh nụ hôn ấy, khiến môi nàng rơi xuống đúng yết hầu hắn.

Cảm giác mềm mại nóng hổi ấy khiến mắt hắn trầm hẳn xuống, hắn siết eo nàng lại, từng chữ từng chữ nói:

“Nếu nàng không muốn nói thật, vậy thì để ta dùng cách của ta tìm đáp án!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play