Khương Mị hỏi quá gấp, khiến Ngô Phương Nghiên không khỏi kinh ngạc nhìn nàng.

Khương Mị vội vàng bổ sung:
“Trương tiểu thư Châu phủ còn rơi vào kết cục như vậy, hắn mà còn ở lại đây, không biết sẽ gây ra tai họa gì nữa.”

“Đúng vậy,” Ngô Phương Nghiên gật đầu đồng tình, “Cha ta quen biết với người trong tiêu cục, bọn họ nói công tử Bùi Cảnh Xuyên đã thuê xe ngựa của họ về kinh từ hôm kia rồi.”

Hôm kia đã đi rồi?

Khương Mị có chút không dám tin.

Hôm đó Bùi Cảnh Xuyên giận dữ đến mức như muốn ăn tươi nuốt sống nàng, vậy mà giờ lại rời đi như chưa từng có gì xảy ra, không để lại lấy một chút trừng phạt.

Nhưng Ngô Phương Nghiên không có lý do gì để lừa nàng.

Khương Mị tự an ủi mình, rằng thân phận của Bùi Cảnh Xuyên tôn quý như vậy, đột nhiên xuất hiện ở Kỳ Châu tất nhiên là có việc quan trọng, giờ sự đã xong, hắn tất nhiên phải rời đi.

Tuy nàng chọc giận hắn, nhưng cũng không đáng để hắn phải để tâm.

Nghĩ thông suốt, Khương Mị mới chợt cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, thậm chí còn có vài phần vui mừng.

Những ngày sau này, nàng sẽ không còn phải vắt óc bày kế để lừa dối Chu Hồng Viễn nữa!

Để ăn mừng, Khương Mị mua chút thịt mang về nhà.

Những ngày trước, nàng thường u sầu nặng nề, hôm nay lại vui vẻ trông thấy rõ, khiến Chu Lam không khỏi châm chọc:
“Tết xong là ca ca sẽ vào kinh thi Hương, tiền bạc vốn đã chẳng dư dả, sao tỷ lại càng ngày càng tiêu xài hoang phí vậy?”

“Dạo này phu quân đọc sách nhiều, muội không thấy sao? Ta sợ chàng lao lực quá sức nên mua ít thịt bồi bổ. Nếu muội thực lòng xót tiền, có thể không ăn, để chàng ăn nhiều một chút.”

“Ngươi…”

Chu Lam nghẹn lời, thấy vết bầm ở cổ Khương Mị còn chưa mờ, liền độc ác nói:
“Ca ca đúng là quân tử quá mức mới tin cái cổ đó là do kẻ ăn mày phát điên mà bóp. Ta thấy rõ là ngươi đi tư thông với tình lang thì có!”

Nghe đến đây, Khương Mị lập tức sa sầm mặt mày.

Chu Lam còn định nói tiếp, nhưng Lý thị đã bước ra, quát ngăn:
“Lam nhi, con ăn nói kiểu gì với tẩu tẩu vậy hả?”

“Con chỉ nói thật thôi, mẫu thân nhìn xem nàng ta giờ thành ra thế nào rồi.”

Chu Lam bĩu môi, ánh mắt nhìn Khương Mị đầy khinh bỉ.

“Câm miệng!”

Lý thị lặng lẽ nhìn vết bầm trên cổ Khương Mị, rồi dứt khoát kéo Chu Lam vào trong phòng.

Bùi Cảnh Xuyên đã rời đi, tảng đá đè nặng trong lòng Khương Mị xem như cũng tiêu tan. Nhưng sau khi chia tay với Chu Hồng Viễn, nàng cũng không định ở lại Kỳ Châu nữa, phải tìm nơi khác để dung thân.

Nghĩa là, nàng phải tích cóp được nhiều tiền hơn.

Khương Mị càng thêm siêng năng làm đậu hũ, chưa hết, nàng còn nhận thêm việc giặt giũ thuê. Chỉ mấy hôm, tay nàng đã rộp cả lên, có chỗ còn bị tê cóng, sưng đỏ đến không nỡ nhìn.

Chu Hồng Viễn phát hiện thì đau lòng vô cùng:
“Mị nương đối với ta sâu nặng như thế, lần này thi Hương ta nhất định phải đỗ đầu bảng, tuyệt đối không để Mị nương phải khổ thêm nữa.”

Khương Mị có tâm tư riêng, né tránh ánh mắt chàng, dịu dàng đáp:
“So với phu quân khổ học bao năm, ta chịu chút cực nhọc này chẳng đáng gì. Thiếp tin, phu quân nhất định sẽ làm rạng rỡ tiền đồ.”

Chu Hồng Viễn vô cùng cảm động, không kìm được tình cảm, cúi đầu hôn nhẹ lên đầu ngón tay nàng.

Khương Mị vốn định rút tay lại, nhưng Chu Hồng Viễn nắm quá chặt, nàng không tránh được.

Ngón tay bị cóng nay lại chạm phải hơi thở ấm áp, ngứa ngáy lan khắp đầu ngón, rồi lan đến tận tim, tựa như chiếc lông vũ dịu nhẹ quét qua lòng nàng.

Khương Mị khẽ co tay lại, không biết phải nói gì.

Từng ngày lúc này đều là nàng “ăn cắp” mà có được, sau Xuân khảo thí, nàng và Chu Hồng Viễn sẽ không còn tương lai.

Vinh hiển bảng vàng, ôn nhu săn sóc của chàng sẽ dành cho cô nương xứng đáng hơn.

“Vài hôm nữa là Đông chí rồi, đến lúc đó ta đưa Mị nương đi thả hoa đăng nhé. Dạo này nàng vất vả quá, cũng nên thư giãn một chút.”

Đông chí, trong thành có hội chùa, cầu trừ tà, cầu mùa màng thuận lợi là sự kiện lớn nhất trước Tết, cũng là dịp hiếm hoi để cặp nam nữ trẻ tuổi hẹn hò.

Năm ngoái, Chu Hồng Viễn cũng từng rủ nàng đi chơi hội chùa, nhưng để dập tắt tình cảm của chàng, nàng đã thẳng thắn nói ra chuyện mình từng làm kỹ nữ ba năm.

Tối hôm đó, chàng thất thần rời đi, hội chùa náo nhiệt cũng không khiến nàng vui nổi.

Giờ chàng lại nhắc tới, ký ức lập tức ùa về. Dù sau đó chàng vẫn quyết cầu hôn nàng, nhưng mấy ngày giày vò đó khiến Khương Mị vẫn còn dè chừng:
“Thả hoa đăng đông người lắm, không an toàn, ta…”

Khương Mị theo bản năng định từ chối, nhưng còn chưa nói hết câu đã bị Chu Hồng Viễn cắt lời:
“Mị nương không cần lo, ta sẽ bảo vệ nàng. Hơn nữa, đây là sinh thần đầu tiên sau khi thành thân, ta muốn nàng được vui vẻ một chút.”

Khương Mị sững người.

Nàng chưa từng được tổ chức sinh thần, thậm chí đến ngày sinh chính xác của mình là gì cũng đã quên mất.

Trong ký ức, người nhà đã sớm mờ nhạt, nàng chỉ nhớ cha nương ghét bỏ vì nàng là “đồ không có cái ấy”, không thương không tiếc, chỉ biết đánh chửi. Sau bị bán vào kỹ viện, lầu xanh càng không thể để nàng mơ tưởng đến chuyện sinh thần.

Lúc Chu Hồng Viễn hỏi, nàng tùy tiện nói là ngày Đông chí; thứ nhất dễ nhớ, thứ hai ngày đó có hội chùa, náo nhiệt. Dù không ai để ý, cũng không thấy cô đơn.

Nàng chưa từng mong ai ghi nhớ, ngay cả bản thân cũng không lưu tâm. Thế mà Chu Hồng Viễn lại nhớ.

Mũi nàng bỗng cay xè, không thể thốt nên lời từ chối nữa, đành khẽ gật đầu.

Những ngày tiếp theo, Khương Mị lại bận như con thoi. Những vết rộp trên tay nứt rồi lại đầy, bàn tay thương tích chằng chịt, nhìn mà xót xa, nhưng nàng chỉ mong Đông chí đến sớm hơn.

Đây là sinh thần đầu tiên nàng có trong đời, e rằng cũng sẽ là cuối cùng.

Nàng muốn tặng cho Chu Hồng Viễn một cây bút thật tốt. Dù sau này người bên cạnh chàng là ai, nàng cũng mong chàng tiền đồ rạng rỡ, văn chương tuôn trào.

Đến ngày Đông chí, Khương Mị dậy sớm, mang đậu hũ giao cho tửu lâu nhà Ngô gia, rồi quay về thay đồ.

Nàng không mua y phục mới, vẫn là bộ đồ tân hôn ngày trước. Lần này phá lệ, nàng tỉa lại lông mày, nghiền vài cánh hoa mai để làm son.

Chu Hồng Viễn sáng sớm đã đi bái kiến ân sư, chờ chàng về là có thể xuất phát đến hội chùa.

Thời gian vẫn còn sớm, Khương Mị thấy trang điểm còn nhạt, búi tóc tháo ra rồi lại búi vào, làm mãi vẫn không vừa ý. Đang nản lòng, thì Chu Lam đột nhiên bước vào, đưa nàng một đôi khuyên tai san hô đỏ rực.

“Đừng loay hoay với cái đầu tóc nữa, này, cho tỷ mượn cái này.”

Từ sau chuyện kia, Chu Lam vẫn luôn châm chọc mỉa mai, hai người đã lâu không nói chuyện. Nàng đột nhiên tỏ thiện ý, khiến Khương Mị sinh nghi.

“Cái này từ đâu ra vậy?”

Tiền trong nhà đều dồn cho Chu Hồng Viễn ăn học, Chu Lam cũng chẳng có nhiều trang sức. Khương Mị chưa từng thấy đôi khuyên này.

Bị ánh mắt nghi ngờ làm cho bực tức, Chu Lam cáu kỉnh:
“Đây là lễ cập kê nương cho ta, nếu không phải ca ca dặn hôm nay là sinh thần của ngươi, ta chẳng thèm cho mượn! Thích thì lấy, không thì thôi!”

Nghe là do Chu Hồng Viễn dặn dò, Khương Mị mới an tâm, nhận lấy và đeo lên.

Tai nàng mảnh và nhỏ, đeo khuyên vào liền trông tinh tế hơn hẳn. Làn da trắng được tóc che lấp càng nổi bật tương phản với sắc đỏ rực rỡ, khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt Chu Lam thoáng hiện vẻ ngỡ ngàng, rồi lại cúi đầu, lộ ra vẻ khinh thường.

Nếu không phải nàng ta có khuôn mặt này, thì cũng đâu có cơ hội cắm sừng ca ca mình?

Có đôi khuyên tô điểm, Khương Mị cuối cùng cũng hài lòng với dung mạo. Thấy Chu Hồng Viễn mãi chưa về, nàng định ra ngoài đón, nhưng Chu Lam lại mang đến một bát canh tuyết nhĩ.

“Cái này cũng là ca ca dặn ta nấu cho ngươi, uống đi.”

Khương Mị không nghi ngờ gì, trong lòng chỉ đầy xúc động.

Nàng uống cạn bát canh, càng thêm mong mỏi được gặp Chu Hồng Viễn. Nhưng vừa bước ra khỏi cửa Chu gia, cơn choáng váng bất ngờ ập đến, cơ thể mềm nhũn ngã xuống.

Ngay trước khi hoàn toàn mất ý thức, nàng trông thấy bà Trương nét mặt tươi cười tiến lại gần…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play