Khi Tạ Khinh Phùng và Quý Tắc Thanh rời giường đi tìm người, Quý Khâm đã câu được một thùng sò biển lớn. Tiểu giao nhân ăn no đến bụng tròn vo, quanh mình toàn là xác sò bị bỏ lại sau khi ăn xong. Các giao nhân khác cũng tụ lại thành một vòng, nằm dưới ánh mặt trời đã hong rất lâu, cả bọn đều trông thỏa mãn và thư thái.
“Phụ thân.” Quý Tắc Thanh vừa cất giọng gọi, thân ảnh đơn bạc trước mặt khẽ khựng lại một thoáng không dễ nhận ra, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ tự nhiên.
Ông quay đầu lại, giọng ôn hòa: “Đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”
Vừa nghe hỏi, Quý Tắc Thanh lập tức nhớ đến tình cảnh đêm qua. Cả người như muốn bốc cháy, nhưng trên mặt vẫn gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Ngủ rất ngon.”
Tiểu giao nhân bỗng lăn một vòng, lẩm bẩm một câu đầy u oán: “Gạt người… Các ngươi tối qua khuya lắm mới ngủ, tiểu giao nhân đều nghe được…”
Nếu không phải Quý Khâm nhanh tay ngăn lại, mấy tộc nhân đã sớm nhao nhao muốn hợp xướng một bài ca sinh tiểu giao nhân cho hai vị phụ thân này nghe rồi.
Quý Tắc Thanh cứng đờ tại chỗ. Y nhớ đến mũi của tiểu giao nhân nhạy như chó, da mặt lập tức cứng lại.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT