“Phượng hoàng sinh trong lửa, cũng là bị thiêu rụi trong chính tro tàn của mình.”
Nàng – Hàm Nhi – mang danh tú nữ, thân phận thấp hèn, tiến cung trong đợt tuyển phi lớn nhất triều Thiên Tư. Không cha quyền, không mẹ thế, nàng chỉ là một đóa hoa dại bị gió cuốn vào cổng vàng son lạnh lẽo.
Nhưng đằng sau ánh mắt dịu lặng ấy… là oán hận ngấm sâu vào máu thịt, là gốc rễ đã mục nát của một vương triều bị bức tử.
Nàng không cầu sủng ái. Cũng không mong tình thâm.
Chỉ một lòng sống sót – rồi đạp lên từng bậc máu tanh của hậu cung, từng bước tiến về phía ánh sáng lẫn hắc ám.
Yêu, hận, phản bội, quyền mưu…
Ai là người kéo nàng lên từ đáy vực?
Ai lại là kẻ đẩy nàng vào vũng lầy không lối thoát?
Một khi phượng linh tỉnh giấc, cánh lửa sẽ thiêu rụi tất thảy—kể cả trái tim từng mang tên “nhân hậu”.