Cung Thừa Thiên, sáng sớm hôm sau.

Trời vừa tỏ rạng, ánh nắng len nhẹ qua màn lụa trắng, chiếu xuống gian điện yên tĩnh. Trong cung, tiếng bước chân nhẹ nhàng vang vọng trên nền đá. Thái giám tổng quản vội vàng bước đến trước ngự thư phòng.

– Khởi bẩm Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương đã đến ạ.

Giọng nói cung kính vang lên khiến vị quân vương trẻ tuổi đang xem tấu chương ngẩng đầu lên.

– Truyền nàng vào.

Cánh cửa mở ra, Tạ hoàng hậu bước vào trong bộ cung trang hoa lệ, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ thu.

– Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng.

– Hoàng hậu không cần đa lễ, đến ngồi đi. Hôm nay nàng muốn bàn chuyện vị phân tú nữ?

– Vâng. Lục vị tú nữ đã trúng tuyển, nhập cung ngày hôm qua. Thần thiếp đã cho họ tạm nghỉ ngơi ở Cẩm Tú Các. Giờ là lúc nên định phân vị để họ ổn định chỗ ở, cũng như an lòng các cung nhân trong cung.

– Ừm. Việc này không thể kéo dài. Đưa danh sách đến trẫm xem.

Tạ hoàng hậu lấy ra một cuốn sổ nhỏ, cung kính dâng lên. Hoàng thượng mở ra, ánh mắt dừng lại lần lượt trên từng cái tên:

Triệu Linh Tư, Bạch Linh Thư, Trình Giai Như, Lục Nhược Lan, Mộc Yên Dao, Hàm Nhi.

– Sáu người này… đều đã được tuyển chọn kỹ lưỡng?

– Dạ. Mỗi người một vẻ, có người thông minh nhanh nhẹn, có người dung mạo xuất chúng. Tuy nhiên…

Hoàng hậu hơi dừng lại, liếc nhìn Hoàng thượng rồi tiếp lời:

– Thần thiếp cho rằng việc phân vị nên xét đến tính tình và khả năng thích ứng trong cung. Dung mạo không phải là tất cả.

Hoàng thượng gật đầu:

– Nói hay lắm, Hoàng hậu vẫn luôn hiểu ý trẫm. Vậy nàng thấy… vị phân nên chia thế nào? Hoàng thượng gật đầu:

Tạ hoàng hậu nhìn sang người ngồi trước mặt, giọng trầm ổn:

Hoàng hậu mỉm cười:

“Có. Triệu Linh Tư – cháu gái Thái phó, gia thế hiển hách, cư xử khéo léo, tư dung đoan chính. Thần thiếp nghĩ nên phong Chiêu Nghi, đặt tại Ngọc Minh điện.”

“Ừm,” Hoàng thượng đáp, “Nàng ta biết cách hành xử. Nhưng liệu có quá sớm?”

Hoàng hậu khẽ lắc đầu:

“Thế lực Triệu gia trong triều không thể xem thường, giữ cho họ một phần thể diện cũng là giữ yên lòng thần tử.”

Hoàng thượng im lặng một lát, rồi gật đầu:

“Vậy thì theo ý nàng.”

Hoàng hậu tiếp lời:

“Bạch Linh Thư là con gái Tả Tướng, tướng môn chi nữ, tài năng có, khí chất có. Có điều, hơi ngạo mạn.”

“Cho làm Tiệp Dư,” Hoàng thượng nói, “ở Thanh Thường điện. Đủ cao, nhưng không để nàng trèo quá nhanh.”

Hoàng hậu ghi vào tấu chương, rồi nói:

“Trình Giai Như – con bộ Hình Thượng thư. Dáng dấp thông minh, ngôn từ sắc bén.”

Hoàng thượng nhíu mày:

“Cô ta là người hôm yến hội nhìn trẫm bằng ánh mắt… không thuận?”

“Chính là nàng ấy,” Hoàng hậu cười khẽ, “thần thiếp thấy nàng ta thông minh nhưng thiếu kiềm chế. Dù vậy, gia thế ổn, nên cho làm Quý Nhân, ở Hàm Quang các.”

“Chuẩn.”

“Lục Nhược Lan – Hộ bộ Thượng thư đích nữ, tính tình ôn hòa.”

“Tài Nhân là vừa,” Hoàng thượng nói, “không quá cao, không quá thấp.”

Hoàng hậu gật đầu rồi dừng lại ở hai cái tên cuối:

“Mộc Yên Dao… và Hàm Nhi.”

Hoàng hậu trầm giọng:

“Mộc Yên Dao là dân nữ vùng Giang Nam, tuy không xuất thân cao sang nhưng có học thức, dung mạo thanh lệ, ứng xử lễ độ. Thần thiếp nghĩ có thể cho làm Đáp Ứng, đặt tại Thu Trúc hiên.”

Hoàng thượng gật nhẹ đầu:

“Vậy thì chuẩn như thế.”

Hoàng thượng lặng đi một thoáng, rồi giở trang cuối, ánh mắt dừng lại thật lâu nơi cái tên “Hàm Nhi”.

– Nàng ấy… không có gia thế?

– Dạ, là một dân nữ được tiến cử từ huyện nha địa phương. Mồ côi cha mẹ, chỉ sống nhờ dạy học chữ cho bọn trẻ trong làng. Tính tình nhu mì, dung mạo thanh tú. Phong vị…

Hoàng thượng khẽ đặt bút xuống, ánh mắt lướt qua cửa sổ: “Phong nàng là Đáp Ứng. Xếp cùng Mộc Yên Dao.”

Hoàng hậu gật nhẹ, tay phẩy quạt lông phượng:

“Vậy chuẩn:

— Triệu Linh Tư phong làm Chiêu Nghi, ở Ngọc Minh điện.

— Bạch Linh Thư phong làm Tiệp Dư, ở Thanh Thường điện.

— Trình Giai Như phong làm Quý Nhân, ở Hàm Quang các.

— Lục Nhược Lan phong làm Tài Nhân, ở Viên Vận viện.

— Mộc Yên Dao và Hàm Nhi đều phong làm Đáp Ứng, ở chung Thu Trúc hiên.”

—————-

Tại tiền điện. Từng tú nữ xếp hàng theo thứ tự, chờ đọc chỉ ban vị. Trên sân, hương trầm nhè nhẹ, chim sẻ đậu trên mái ngói lặng lẽ kêu.

khi chỉ truyền xuống:

Quản sự thái giám đọc lớn:

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng thượng chiếu viết:

Triệu gia nữ Triệu Linh Tư, tư dung đoan chính, lễ nghi đầy đủ, nay phong làm Chiêu Nghi, ở Ngọc Minh điện.”

Triệu Linh Tư bước ra, mỉm cười đoan trang:

“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương. Thần thiếp nhất định không phụ kỳ vọng.”

Cao công công tiếp tục:

“Bạch gia nữ Bạch Linh Thư – phong Tiệp Dư, ở Thanh Thường điện.”

“Trình gia nữ Trình Giai Như – phong Quý Nhân, ở Hàm Quang các.”

“Lục gia nữ Lục Nhược Lan – phong Tài Nhân, ở Viên Vận viện.”

Lục Nhược Lan cúi người thật sâu:

“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Rồi đến lượt Mộc Yên Dao:

“Thương hộ nữ Mộc Yên Dao – phong Đáp Ứng, ở Thu Trúc hiên.”

Cao công công đọc rõ ràng từng chữ:

“Dân nữ Hàm Nhi – phong Đáp Ứng, ở Thu Trúc hiên.”

Hàm Nhi cúi đầu, giọng nhẹ như làn gió:

“Thần thiếp tạ ơn Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương.”

Chỉ một câu, mà lưng nàng thẳng, mắt vẫn sáng, không oán, không hèn.

Mỗi lời xướng lên như vết dao phân định số mệnh.

Khi đến lượt Hàm Nhi, ánh mắt vài người lướt qua nàng: khinh thường có, giễu cợt có, e dè… cũng có.

Sau đó, sáu người cung kính tạ thánh ân và lần lượt xếp theo thứ tự vị phân được các thái giám dẫn đường về nơi ở.

Trình Giai Như khẽ cười, tay vén tóc mai:

“Thì ra cũng có kẻ không cha không mẹ mà vẫn có thể làm Đáp Ứng. Thật là mở rộng cửa cung rồi.”

Triệu Linh Tư liếc sang, giọng lạnh nhạt:

“Người không đáng ngồi chung bàn, càng không đáng ở trong cung.”

Mộc Yên Dao bước nhẹ đến bên Hàm Nhi, khẽ nắm tay nàng:

“Chúng ta ở cùng viện. Có nhau làm bạn cũng tốt.”

Hàm Nhi cúi đầu, mỉm cười nhẹ.

Không phản bác, không tranh giành. Nhưng ánh mắt nàng – như hồ thu không gợn – lặng lẽ mà sâu thẳm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play