Sau buổi ban phong vị phân, trời vừa hửng sáng thì sáu tú nữ đã chính thức rời khỏi Tụ Tiên Các để chuyển đến nơi ở mới trong hậu cung. Với phong vị “Đáp Ứng”, Hàm Nhi và Mộc Yên Dao được an bài ở Thu Trúc Hiên, một viện nhỏ nằm chếch phía đông cung Thừa Minh, lưng tựa núi giả, trước mặt là ao sen nhỏ, bốn mùa thoảng hương trúc.

Xe cung vừa dừng lại trước cổng viện, Hàm Nhi đã nhẹ vén rèm bước xuống, ánh mắt lướt qua cảnh vật trước mắt.

“Đây là Thu Trúc Hiên?” – nàng cất tiếng, giọng trong trẻo mang theo vẻ ngạc nhiên.

“Bẩm Đáp Ứng, đúng là nơi này. Đây vốn là viện cũ của một quý nhân nhiều năm trước, sau khi người ấy bệnh mất thì để trống cho đến nay.” – một thái giám nhỏ tuổi cung kính đáp, tay giơ cao lồng đèn dẫn đường.

Mộc Yên Dao cũng vừa bước xuống, đưa mắt nhìn quanh: “Không ngờ chốn hậu cung lại có nơi yên tĩnh như vậy.”

Hai bên cổng viện trồng toàn trúc xanh, thân mảnh nhưng cứng cáp, gió nhẹ lay lay, tạo nên âm thanh xào xạc như tiếng đàn gảy khẽ. Cổng viện sơn màu ngà, đã phai bớt theo thời gian, nhưng vẫn giữ vẻ thanh nhã. Cửa gỗ mở ra một khoảng sân nhỏ được lát gạch xanh, sạch sẽ, giữa sân có giếng trời, cạnh giếng là một chiếc bàn đá cùng ghế đá cũ kỹ.

Hàm Nhi bước vào trong, vừa đi vừa quan sát: “Tuy có vẻ hơi cũ, nhưng thanh tĩnh thế này lại hợp ý ta.”

Điện chính của Thu Trúc Hiên không lớn, trang trí đơn giản, chỉ có một bàn trà gỗ tử đàn, vài bức họa thủy mặc treo trên tường. Phòng trong được chia làm hai gian, mỗi người một bên, dùng bình phong ngọc chia cách.

Mộc Yên Dao cười dịu: “Xem ra chúng ta được xếp cùng nhau cũng là phúc khí. Hàm muội, từ nay ta có thể cùng muội chia sẻ sớm hôm.”

Hàm Nhi gật đầu, ánh mắt sáng lên vẻ vui mừng hiếm thấy: “Ở nơi xa lạ này, có tỷ bên cạnh, ta cũng yên tâm hơn nhiều.”

Vừa ổn định hành lý, một đoàn cung nữ và thái giám được phái đến Thu Trúc Hiên. Người dẫn đầu là một cung nữ khoảng mười tám, vóc người dong dỏng, khuôn mặt trái xoan, mắt phượng hơi xếch, trên tay ôm một cuốn sổ ghi danh sách người hầu.

Nàng cúi người hành lễ: “Nô tỳ Ngọc Liên, được phân đến làm quản sự Thu Trúc Hiên, sau này hầu hạ hai vị Đáp Ứng. Xin hai vị căn dặn.”

Hàm Nhi hơi gật đầu: “Ngươi tên là Ngọc Liên?”

“Bẩm đúng. Ngoài nô tỳ ra, còn có tám người khác được cắt cử tới viện này. Bốn cung nữ, hai thái giám lo việc tạp vụ, và một bà tử quản lý bếp ăn nhỏ.”

Mộc Yên Dao lên tiếng: “Gọi họ vào gặp mặt một lượt.”

Ngọc Liên vội lui ra, một lát sau dẫn theo tám người bước vào hàng một. Tất cả đều đồng loạt hành lễ.

“Tham kiến hai vị tiểu chủ!”

Hàm Nhi đảo mắt nhìn qua, thấy bốn cung nữ tuổi không quá mười sáu, đều còn nét ngây ngô. Hai thái giám gầy gò, mặt hơi tái nhưng động tác nhanh nhẹn. Bà tử đứng cuối cùng dáng người đẫy đà, mắt mũi lanh lợi, vẻ mặt tươi cười.

“Các ngươi tên họ là gì?” – Mộc Yên Dao hỏi.

Ngọc Liên đứng một bên giới thiệu từng người:

“Cung nữ bên trái là Tiểu Thược, nhanh nhẹn, sẽ theo hầu Hàm tiểu chủ. Bên cạnh là Tiểu Hạ, theo hầu Mộc tiểu chủ. Hai người còn lại là Lan TâmXuân Mai, phụ trách dọn dẹp và giặt giũ. Hai thái giám là Tử PhongViễn Trúc, chuyên chạy việc vặt. Còn đây là Diêu ma ma, lo chuyện bếp núc và canh giờ thuốc thang.”

Diêu ma ma cười hì hì bước lên: “Nô tỳ già rồi, nhưng tay nghề nấu ăn thì không dám kém ai. Sau này hai vị muốn ăn món gì cứ sai bảo, nô tỳ nhất định làm cho vừa miệng.”

Mộc Yên Dao mỉm cười: “Được rồi, từ nay mọi việc trong viện đều nhờ vào các ngươi.”

Hàm Nhi không nói nhiều, chỉ chăm chú nhìn từng người một lượt. Đến khi ánh mắt dừng lại trên Tiểu Thược, nàng bỗng lên tiếng: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiểu Thược cúi đầu: “Dạ, mười lăm tuổi.”

“Vào cung từ khi nào?”

“Dạ, năm ngoái. Mới đầu ở Thừa Minh cung, sau đó được phân đến Tụ Tiên Các làm tạp vụ, nay mới có cơ hội hầu hạ chủ tử.”

Hàm Nhi khẽ gật đầu: “Nhìn ngươi lanh lợi, ta giao cho ngươi việc chuẩn bị xiêm y và nước nóng mỗi sáng. Nếu làm tốt, sau này sẽ được thưởng.”

“Dạ! Tạ ơn tiểu chủ!”

Sau khi các cung nhân được phân nhiệm vụ, mọi người lui ra làm việc. Hàm Nhi và Mộc Yên Dao cùng ngồi lại trong tiểu sảnh dùng trà.

“Muội thấy sao về mấy người hầu này?” – Mộc Yên Dao đặt chén trà xuống, khẽ hỏi.

“Ngọc Liên thông minh, nhưng có vẻ hơi sắc sảo. Diêu ma ma thì chân thành, có thể tin dùng. Còn Tiểu Thược…” – Hàm Nhi nhấp một ngụm trà, ánh mắt lóe lên tia trầm tư – “…ta chưa rõ lắm, nhưng cảm giác nàng ấy không đơn giản.”

“Ta cũng thấy vậy. Nhìn thì nhút nhát, nhưng ánh mắt lại không giống người vô tâm.”

Hàm Nhi cười khẽ: “Không sao, dẫu sao cũng mới chỉ là ngày đầu. Mọi thứ cần thời gian để nhìn cho rõ.”

Trời về chiều, ánh nắng rọi nghiêng qua vòm trúc, in bóng lấp lánh xuống nền sân lát đá. Thu Trúc Hiên tuy nhỏ, nhưng dưới sự sắp xếp của nhóm cung nhân, đã dần trở nên ngăn nắp, gọn gàng.

Buổi tối, Diêu ma ma mang lên mâm cơm đầu tiên: có cá hấp gừng hành, thịt kho tàu, rau cải xào tỏi, cùng một bát canh nấm hầm thanh đạm. Tuy không sang trọng như yến tiệc, nhưng đủ đầy và thơm ngon.

“Đây là món nô tỳ nghe nói các tiểu chủ thích ăn thanh đạm nên nấu theo ý đó. Không biết có vừa miệng không?” – Diêu ma ma lo lắng hỏi.

Hàm Nhi gắp một miếng cá, chậm rãi nhai, rồi gật đầu: “Cá không tanh, nêm nếm vừa phải. Ta rất hài lòng.”

Diêu ma ma mừng rỡ: “Vậy tốt quá!”

Mộc Yên Dao cười nhìn nàng: “Có lẽ từ giờ ta sẽ mập lên mất.”

Sau bữa ăn, hai người cùng dạo quanh sân nhỏ, dưới ánh trăng mờ chiếu qua kẽ trúc. Cảnh vật im lìm, chỉ nghe tiếng dế kêu khe khẽ trong góc tường.

Hàm Nhi dừng bước, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm: “Yên Dao, tỷ có từng nghĩ… rốt cuộc chúng ta sẽ đi đến đâu trong chốn cung đình này?”

Mộc Yên Dao nhìn theo ánh trăng: “Ta không biết. Nhưng ít nhất, nếu có thể sống yên ổn trong Thu Trúc Hiên này, với ta đã là một loại hạnh phúc.”

Hàm Nhi khẽ cười, không nói gì thêm. Trong lòng nàng biết rõ, yên ổn chỉ là giấc mộng ngắn trong chốn cung cấm. Những ngày tháng bình lặng như hôm nay, e rằng chẳng kéo dài được bao lâu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play