….
“Thiên Tư – đế quốc hùng mạnh nhất lục địa Trung Thiên, trải qua ba triều đại máu lửa. Nơi ngai vàng luôn được giữ bằng kiếm, và hậu cung là nơi những cánh hoa tàn héo trong im lặng.”
“Năm Thiên Nguyên thứ mười hai, hoàng thượng Lý Duệ hạ chiếu đại tuyển tú nữ từ khắp các châu quận – đợt tuyển lớn nhất trong hơn ba thập niên.”
⸻
Mưa phùn bay nhẹ trên đất Kinh Châu. Trời chưa sáng hẳn, cổng phụ cung Thừa Hoa đã ồn ào tiếng vó ngựa, tiếng bước chân rối rít của người hầu và xe ngựa. Trên con đường lát đá xanh, những cỗ xe sang trọng mang theo nữ tử khắp nơi tề tựu về hoàng cung.
Một chiếc xe nhỏ lặng lẽ dừng lại ở cuối hàng. Không chạm khắc cầu kỳ, không người hầu hạ, chỉ phủ một lớp vải xanh nhạt đã cũ. Cánh cửa mở ra, một bàn tay trắng trẻo vén rèm, rồi một dáng người bước xuống.
Hàm Nhi.
Tóc dài vấn đơn, y phục xanh nhạt giản dị, không có bất kỳ món trang sức nào. Nhưng dáng vẻ ấy… lại khiến người khác không thể không nhìn.
Da nàng trắng mịn như ngọc, ngũ quan tinh xảo, môi hồng nhạt, mắt phượng dài và sâu, không quá rực rỡ nhưng lại khiến người ta thấy dịu dàng mà kiên cường. Là vẻ đẹp khiến người khác muốn ngắm lâu hơn một khắc.
Một tú nữ khác đứng gần đó khẽ hừ lạnh:
“Nhìn kìa, áo gấm không có lấy một đường thêu. Cũng dám đến tuyển tú?”
Một kẻ khác cười khẽ tiếp lời:
“Nghe nói là con nhà dân ở Hoài Bắc. Thế mà cũng mơ mộng vào cung? Thật buồn cười.”
Hàm Nhi nghe rõ, nhưng chỉ im lặng cúi đầu, không phản bác. Bởi nàng biết—nơi này không cần lời lẽ. Càng nói, càng dễ thành mục tiêu.
Giọng nữ quan cao giọng:
“Tên gì? Bao nhiêu tuổi? Quận huyện nơi sinh?”
“Dạ, dân nữ tên Hàm Nhi. Mười bảy tuổi, người quận Hoài Bắc.”
“Ghi lại. Đưa vào nội kiểm.”
⸻
Trong nội điện nơi kiểm tra sơ tuyển, các tú nữ xếp hàng lần lượt tiến qua các bàn—đo chiều cao, xem tay chân, xét gia thế, kiểm tra học thức sơ lược, cuối cùng là diện mạo.
Một vị nữ quan tóc bạc đã ngồi đó từ lâu, vừa nhìn lên đã khẽ khựng lại một chút khi đến lượt Hàm Nhi.
“Tên?”
“Hàm Nhi.”
“Ngẩng đầu.”
Hàm Nhi nhẹ nhàng làm theo. Vị nữ quan nhìn nàng rất lâu, nhưng không nói gì. Sau cùng chỉ lạnh nhạt phất tay:
“Ghi lại tên”
Trong cung điện Phượng Minh, Lý Duệ, hoàng đế Thiên Tư, đang ngồi duyệt tấu chương. Tay áo rộng thêu rồng đen phủ xuống bàn gỗ tử đàn, mắt hơi nhíu lại.
Một nội thị thân cận bước vào, quỳ gối:
“Bẩm bệ hạ, đợt sơ tuyển tú nữ đã hoàn tất vòng một. Có một số người được đề cử đưa lên tuyển đặc biệt.”
“Đọc đi.”
“Thứ nhất, Triệu Linh Tư - Cháu gái Thái phó. Thứ hai, Bạch Linh Thư - con gái Tả tướng. Thứ ba, Trình Giai Như - con Bộ hình thượng thư. Thứ tư, đích nữ Hộ bộ thượng thư. Thứ năm, Mộc Yên Dao - cha là thương hộ lớn ở Giang Nam. Thứ sáu, … con gái cố quan nhỏ Hàm Dụ - Hàm Nhi ở Hoài Bắc.”
Lý Duệ ngẩng đầu.
“Hàm Nhi?” – Hắn nhắc lại, ánh mắt hơi lóe sáng.
“Xuất thân thường dân, nhưng… diện mạo rất nổi bật. Bề tôi nghe nói, các nữ quan đều ghi nhận nàng có khí chất đặc biệt, có học, lễ nghi rất đúng mực.”
Hoàng đế không nói gì thêm, chỉ đặt tay lên mặt bàn gõ nhẹ, gương mặt trầm tĩnh.
“Đưa những tú nữ này chờ xét thêm.”
⸻
Các tú nữ được nghỉ ở Cẩm Tú các.
Trời nhá nhem tối,sân Cẩm Tú các rải đầy lá phong khô. Trong gian phòng chính, hơn mười tú nữ được sắp xếp tạm thời ở chung để chờ kết quả vòng hai. Họ phần lớn là thiên kim tiểu thư hoặc cháu gái quyền quý, mỗi người một vẻ, y phục lụa là, đầu cài trâm ngọc, hương phấn nồng nàn.
Chỉ có Hàm Nhi, vẫn mặc bộ y phục xanh nhạt đơn sơ, đứng ở góc cuối, im lặng nhìn mọi người.
Một giọng nữ chợt vang lên, sắc sảo:
“Ơ, đây chẳng phải cô nương nhà dân ở Hoài Bắc sao?”
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ về phía Hàm Nhi.
Người lên tiếng là Trình Giai Như, con gái thứ hai của Bộ Hình thượng thư mười tám tuổi. Nàng mặc váy đỏ viền chỉ vàng, bước đến, khoanh tay nhìn Hàm Nhi từ đầu đến chân.
“Lạ thật đấy. Chẳng có thân phận, gia thế. Dựa vào cái gì mà được đưa vào danh sách đặc biệt?”
Một tú nữ khác, Bạch Linh Thư con gái Tả tướng bật cười:
“Chắc là dựa vào… khuôn mặt chăng? Có người từng nói trong hậu cung, có sắc là có quyền. Nhưng mà… sắc đẹp cũng cần có chỗ dựa.”
Trình Giai Như giả vờ kinh ngạc:
“Phải ha. Mà sắc đẹp thì đâu có thiếu, chẳng lẽ hoàng thượng lại hứng thú với loại hoa dại ven đường?”
Tiếng cười rộ lên. Một vài tú nữ không tham gia, chỉ cúi đầu, không dám xen vào, sợ bị vạ lây.
Hàm Nhi không phản bác. Nàng bình thản chắp tay, cúi người lễ độ:
“Hàm Nhi xuất thân thấp hèn, tự biết mình không thể sánh với các vị tiểu thư. Nhưng vào cung tuyển tú, ai cũng được xem xét như nhau, đó là thánh chỉ. Nếu các người thấy bất mãn, có thể thượng tấu hoàng thượng, không cần trút giận vào một kẻ không quyền không thế như ta.”
Giọng nàng không cao, nhưng từng chữ rõ ràng, không run rẩy, không cúi đầu quá thấp. Ánh mắt vẫn bình thản, thậm chí… có phần lạnh nhạt.
Trình Giai Như thoáng sửng sốt, sau đó nheo mắt, môi cong lên đầy ẩn ý:
“Ồ? Khẩu khí cũng không nhỏ. Lễ nghĩa thì chưa học, nhưng miệng mồm cũng lanh lẹ đấy.”
Không khí chợt căng như dây đàn.
Đúng lúc đó, giọng nữ quan quản sự vang lên từ cửa:
“Các vị tú nữ giữ mồm giữ miệng. Nơi này là hậu cung, không phải phường chợ.”
Tất cả nhất loạt im lặng, cúi đầu hành lễ. Nữ quan liếc quanh, ánh mắt dừng ở Hàm Nhi lâu hơn một chút, nhưng không nói gì, chỉ nhàn nhạt ra lệnh:
“Ngày mai, canh giờ Thìn, tất cả sẽ tham gia vòng tuyển thứ hai. Gồm cử chỉ, đi đứng, lễ nghi cơ bản. Ai phạm lỗi, bị loại ngay. Không ai được ngoại lệ.”
⸻
Đêm ấy, Hàm Nhi ngồi một mình dưới mái hiên, tay cầm tách trà nóng. Nàng nhìn lên bầu trời mờ sương, thầm nghĩ:
“Phụ thân người từng nói… một ngày nào đó, con sẽ tìm được con đường của riêng mình. Có phải… chính là nơi này không?”
Nàng nắm chặt tay dưới lớp chăn thô.
Nơi này không phải chỗ để yếu mềm.
Mỗi bước đi đều phải vững chắc… vì nàng không thể lui.
…