Ta Sủng Sư Tôn Trăm Ngàn Biến
Ta Sủng Sư Tôn Trăm Ngàn Biến
Trọn Bộ 5 ngày Hoàn
78 chương
276 903
12345
Đánh giá: 5/5 từ 4 nhận xét
Không thích ăn hành • Trọn BộHoàn

Lưu ý: Edit để tự đọc. Có sử dụng AI tại mình không giỏi tiếng trung. Và không đọc được convert. 
Vì đây là lần đầu mình edit nên các bạn có thấy sai xót gì xin hãy nhẹ nhàng đóng góp ý cho mình biết nhé, mình sẽ cố gắng chỉnh sửa ạ!

Thể loại: Sư đồ luyến, cổ đại, huyền huyễn, nữ phụ.
editor: Không thích ăn hành


Văn án 1

Tuế Lăng Lẫm bị hệ thống ngọt sủng cưỡng chế ràng buộc, nhiệm vụ là sưởi ấm cho vị sư tôn tuyệt sắc của mình.

Trong nguyên tác, nàng là một tiểu đáng thương không hề có tâm cơ, vừa nhạy cảm yếu đuối lại vừa dịu dàng hiền lành, cực kỳ biết nhẫn nhịn.

Ngày mưa gió âm u, nàng đối diện sư tôn trong một căn phòng vắng.

Ngọn nến đơn độc le lói ánh sáng.

Bạch y công tử dựa vào ghế gỗ trầm, lười nhác chống cằm như đang chợp mắt nghỉ ngơi.

Mi dài nhẹ lay động, ánh mắt lưu chuyển, vô tình toát ra một tia mị hoặc khiến người khác lạc vào sương mù mê hoặc.

Mỹ nhân tà mị trong truyện chí quái, thường là dáng vẻ như thế chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta không dứt ra nổi.

Tuế Lăng Lẫm dừng chân, cảm thấy có gì đó sai sai.

Hắn nhìn nàng ánh mắt kia cứ như thể hắn đã sớm biết nàng chính là nữ phụ ác độc, tương lai còn một kiếm đâm chết hắn vậy.

Một đêm lạnh lẽo tịch mịch, Dạ Vọng Khanh trọng sinh.

Tấm bia đá không chữ đột ngột vỡ tung, vô số mảnh đá nhỏ bắn ra tứ phía, cả tòa trúc điện bị linh áp mạnh mẽ xé làm đôi, chớp mắt hóa thành phế tích.

Dạ Vọng Khanh khẽ nhếch môi, vẻ mặt nhẹ nhàng như đang rất vui vẻ.

Hắn nghĩ lần này, nhất định phải khiến tiểu đồ đệ mới kia sống không bằng chết.

Văn án 2

Pháo hôi Tuế Lăng Lẫm bị hệ thống ngọt sủng kiểu Long Ngạo Thiên cưỡng chế trói định.

Nhiệm vụ của nàng chính là phải dốc lòng yêu thương một kẻ yếu đuối đáng thương bị thế gian phụ bạc: mỹ nhân sư tôn của nàng – Dạ Vọng Khanh.

Hắn ôn nhu, mềm mỏng, cả đời sống thanh đạm.

Dù bị gánh nặng tông môn đè ép, vẫn chưa từng than vãn nửa lời, tự nguyện đọa thân luyện kiếm đến khi thân chết hồn tiêu, vẫn không hề hay biết: tất cả chỉ là một màn lợi dụng.

Gặp đúng lúc tiết xuân đang tới, tám đại tông môn cử thần tu tụ họp, vì tranh đoạt Bắc Nghị Hải mà gay gắt đối đầu, xé rách cả thể diện, vung tay đánh tới tấp.

Sư tôn hiền lành tốt bụng của nàng nhìn vậy mà định bước lên khuyên can.

Thế nhưng trong nguyên tác, chính vì bước lên can ngăn mà hắn bị thương nặng, dung mạo khuynh thế bị hủy chỉ sau một đêm.

Tuế Lăng Lẫm tâm niệm cứng rắn lại cơ hội ngọt sủng tới rồi!

Nàng dồn khí đan điền, vận chuyển linh lực Trúc Cơ kỳ, run rẩy nhấc chân, mò mẫm bò lên lôi đài.

Nhất định phải khiến sư tôn của nàng cảm nhận được cái gì gọi là 

được bảo vệ, ngọt ngọt !!

"PHANH!"

Một tiếng nổ lớn vang lên!

Tuế Lăng Lẫm ngã lăn ra mép đài, bị cảnh tượng trước mặt chấn động đến nỗi há miệng mãi chẳng nói nên lời.

Chỉ thấy Dạ Vọng Khanh một chân đạp thẳng tế ti của Lạc Vấn Tông nằm sõng soài dưới đất, đôi mắt xinh đẹp không nhiễm bụi trần khẽ khép, trong đáy mắt sâu tựa hồ sâu kia là một mảnh châm chọc lạnh lẽo.

Hắn hơi cúi người xuống, giọng điệu thản nhiên mà nhẹ nhàng:

“Lần trước, hình như chính là người của tông các ngươi tìm đồ đệ ta gây chuyện?”

Tất cả tu sĩ có mặt đều chết sững tại chỗ.

Hệ thống lập tức phát tín hiệu báo động đỏ:

[Cảnh báo khẩn cấp! Ký chủ xin đừng phá nhân vật! Đối tượng ngọt sủng bị đẩy lệch hướng nghiêm trọng!

Mức độ hảo cảm hiện tại: ÂM!

Nguy cơ cấp cao! Nguy cơ cấp cao!]

Không khí chết lặng khiến người nghẹt thở.

Dạ Vọng Khanh chầm chậm nghiêng đầu liếc về phía nàng, chỉ một ánh mắt nhìn đến, lại tựa như lặng lẽ trấn an  hắn sẵn sàng trả bất cứ giá nào.

Tuế Lăng Lẫm quỳ gục bên rìa lôi đài, tay chân bị dọa đến mềm nhũn.

Đừng như vậy mà, sư tôn…

Nếu đã phải có người trả giá vậy để nàng thay hắn chịu hết!

Các số gần nhất