Gần tới Trường Ức điện rồi, khả năng gặp người ngoài gần như không còn, thần kinh căng thẳng suốt dọc đường của Tuế Lăng Lẫm cuối cùng cũng được buông lỏng.
Nàng dẫm bước lên con đường lát đá xanh dẫn vào viện, từ xa đã trông thấy phòng Thanh Tụ còn sáng đèn linh nến. Có lẽ là Môn chủ Hứa đã sai người đưa hắn về, còn chu đáo để lại một ngọn đèn, soi sáng cả một góc trời đêm đông tối mịt.
Viện tử vốn quen thuộc, lúc này cũng dường như có thêm đôi chút khác biệt. Đèn trường minh treo dưới mái hiên lay động nhẹ, như vì hai người tay trong tay mà thêm phần ấm áp.
“Có đói không?” Dạ Vọng Khanh cúi đầu hỏi, “Thấy tối nay nàng chẳng ăn được mấy.”
Tuế Lăng Lẫm nghĩ nghĩ, tối nay trải qua quá nhiều chuyện, giờ hắn hỏi đến mới phát hiện đúng là có chút đói.
Dạ Vọng Khanh nhìn sắc mặt nàng: “Vậy chờ một chút, ta đi làm cho nàng bát lệ chi mật.”
Ống tay áo bất ngờ bị người nắm chặt. Dạ Vọng Khanh quay đầu, chỉ thấy Tuế Lăng Lẫm ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, nghiêm túc: “Không cần đâu, sư tôn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT