Những ngày tiếp theo, sư tôn thường xuyên đến thăm nàng. Có khi nàng vừa mới tỉnh dậy, hắn đã có mặt rồi đến nỗi nàng không hiểu hắn làm cách nào mà luôn đến đúng lúc như vậy. Thế nhưng hắn chưa từng nhắc gì đến chuyện rời đi.
Tuế Lăng Lẫm dần hồi phục, khí sắc tốt hơn nhiều, ngồi uống thuốc từng ngụm nhỏ. Theo đà khôi phục, vị giác càng lúc càng nhạy thuốc bổ đắng đến mức khó nuốt hơn cả trước kia.
Uống cả nửa buổi mà bát thuốc sẫm màu ấy vẫn chưa vơi đi chút nào. Một lát sau, một bàn tay thon dài cầm lấy bát, múc một thìa đầy, đưa đến bên môi nàng.
Tuế Lăng Lẫm ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt dịu dàng của Dạ Vọng Khanh.
“…Ừm?” hắn nhẹ giọng hỏi.
Dường như hoàn toàn không nhìn thấy sự phản kháng và bất mãn trong mắt nàng, hắn vẫn dịu giọng nói:
“Đang bệnh, sức yếu là điều dễ hiểu, để ta cầm cho.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play