Nghĩ đến anh khách vip giàu có hôm nay, nếu khách nào cũng hào sảng như vậy thì tốt rồi. Chỉ tiếc, dạng khách này đúng là hiếm có. Cậu bốc một quả táo tàu cho vào miệng, giòn rụm, đầy hương thơm, hạt nhỏ xíu, nhai xong liền nhổ ra một bên. Cây táo tàu chỉ có một, thỉnh thoảng mang biếu hàng xóm, phần còn lại để ăn hoặc làm mứt, vừa bảo quản được lâu lại không lo bị tồn.

Những loại trái cây khác trong vườn, số lượng cũng không nhiều, phần lớn chỉ có một cây. Một số cây là những loại mà Hà Thiệu Thần thích ăn, hai năm nay cậu mới trồng thêm một hai cây, nhiều nhất vẫn là lê có ba cây, mỗi cây một loại khác nhau. Còn rầu rĩ nhất vẫn là mười cây táo, mỗi cây có đến hai ba trăm quả, bán thật sự rất khó khăn.

Xem ra ngày mai phải hái nhiều táo hơn một chút, rồi ba loại lê cũng hái mỗi loại một ít, thêm ít lựu mang đi bán nữa. Loại này ăn hơi phiền, phần còn lại có thể đem ngâm rượu lựu hoặc làm nước ép.

Còn táo, ngày mai cứ định giá một đồng một cân, tranh thủ bán cho sớm.

Tay xách giỏ đi ra khỏi vườn cây, Hà Thiệu Thần vừa đi vừa suy nghĩ các loại cây trái đang vào mùa và sản lượng. Sáng mai phải gọi điện cho anh hôm trước, nếu anh ta chịu thu mua hết số táo thì tốt quá. Nếu không thì đành tiếp tục chở ra huyện bán, hạ giá thêm một chút, miễn bán được, còn hơn để táo hư hỏng trên cây. Cũng may, táo bảo quản được lâu, không đến nỗi hư ngay.

Vào tới sân nhỏ, trên giàn nho trong sân vẫn còn mấy chùm nho chín muộn. Hà Thiệu Thần cho gà vịt ăn một ít thức ăn. Hôm nay về sớm, cậu cắt thêm ít táo và lê cho chúng ăn thêm. Có thể nói, đàn gà vịt cậu nuôi có chế độ ăn thuộc loại tốt nhất trong làng. Ăn ngon, lại hay đi lại trong vườn, thỉnh thoảng còn ra vườn rau bắt sâu. Chuẩn gà vịt thôn quê nên cứ đến Tết, dắt ra chợ bán là cháy hàng, khách quen cũng nhiều không đếm xuể, đây là báu vật của cậu.

Cậu hái một chùm nho từ giàn xuống, dùng nước giếng rửa sạch. Loại nho này vỏ hơi dày, nhưng không có hạt, vỏ cũng dễ bóc. Mỗi lần cậu đều có thể ăn hết một chùm lớn. Nước nhiều, vị ngọt ngào chen chút chua nhẹ, vừa miệng vô cùng. Phần vỏ nho thì chẳng bỏ đi, ném cho tụi gà vịt, đúng món tụi nó mê nhất.

Mỗi lần Hà Thiệu Thần ăn nho, sẽ có một đám vịt xúm lại vây quanh, vỏ nho tiện tay ném xuống đất liền bị đám vịt tranh nhau cướp.

“Thần thần, lá của em lại sắp rụng hết rồi…” đây là giọng của Bồ Nhất. Giàn nho này được ghép từ bốn cây nho nhỏ, từ khi Bồ Nhất có ý thức, cứ đến thu đông là lại bị ám ảnh bởi nỗi sợ rụng lá.

“Trụi lủi hết trơn, nhìn xấu ơi là xấu…”

Đúng lúc đó, một cơn gió nhẹ thổi qua, lại có mấy chiếc lá nho rơi lả tả xuống.

“Hu hu… vừa rồi lại mất thêm hai mươi cái lá nữa… vùng dưới giờ trơ trọi rồi. Thật là ghen tị với mấy anh chị kiwi, giờ còn nhiều lá ghê luôn á…”

“Ghen tị gì mà ghen tị.” – Anh Khỉ (cây kiwi giống đực) lắc lắc tán lá, theo gió cũng rụng thêm vài cái “Sớm muộn gì cũng rụng hết thôi. Anh còn thấy tụi nó vướng víu.”

Anh Khỉ là kiểu thẳng tính, Hà Thiệu Thần vẫn gọi như vậy. Còn Chị Khỉ thì trầm lặng hơn, bình thường ít nói.

Hà Thiệu Thần biết nếu không dỗ, thể nào Bồ Nhất cũng lại ngồi đó than thân trách phận suốt cả ngày.

“Không sao đâu, mai anh sẽ lấy mấy cái lá nhựa trong kho ra treo lên, đảm bảo em vẫn xinh đẹp như thường.”

Hết cách, vì nếu tâm trạng không tốt, năm sau Bồ Nhất sẽ không chịu kết trái.

Nghe vậy, Bồ Nhất lập tức im bặt.

Bây giờ vẫn chưa tới bốn giờ, ăn cơm tối còn hơi sớm. Vào đầu tháng Mười Một, mặt trời lúc này đã gần như không còn tí hơi ấm nào. Ăn xong chùm nho cuối cùng, Hà Thiệu Thần đứng dậy đi vào nhà.

Ở vùng nông thôn hẻo lánh thế này chẳng có gì giải trí, trong làng chủ yếu chỉ còn người già với trẻ con, người trẻ thì đi làm xa cả rồi. Không có ai để trò chuyện, cuộc sống của Hà Thiệu Thần có thể nói là khá buồn tẻ.

Việc giải trí duy nhất hằng ngày của cậu là chơi vài trò trên điện thoại hoặc xem tivi. Huyện Dịch vốn đã xa xôi, thôn này lại còn sâu trong núi, xung quanh toàn núi cao trập trùng, tín hiệu mạng cũng yếu ớt. Không có máy tính, điện thoại thì chơi toàn game offline, mấy trò đã chơi đi chơi lại không biết bao nhiêu lần, kỷ lục thì phá mãi vẫn chưa thấy chán.

Vì vậy đầu năm nay, Hà Thiệu Thần tự đặt cho mình một mục tiêu phải cố gắng mua được một cái máy tính. Nhưng tiết kiệm mãi mà sổ tiết kiệm vẫn chưa vượt nổi năm chữ số. Nếu mua máy tính thì tiền tiết kiệm sẽ gần như cạn sạch.

Bình thường chi tiêu cũng không ít. Năm nay cậu vừa đổi tivi, vừa mua tủ lạnh cả hai món đều ngốn không ít tiền, đến cái điện thoại cũ từ thời đại học cũng chưa nỡ thay.

Mấy ngày sau đó, công việc cứ lặp đi lặp lại như cũ. Mỗi sáng sớm, Hà Thiệu Thần lái chiếc xe ba bánh điện đến huyện, cả ngày ngồi chờ bán hàng, nhưng trái cây bán chẳng được bao nhiêu. Những lúc như vậy, cậu lại đặc biệt nhớ đến vị đại gia ngoại tỉnh mà mình đã gặp hôm nọ. Đáng tiếc là sáng hôm sau liên hệ lại, giọng người kia lại có chút do dự, vẫn chưa chắc có mua hết táo của cậu hay không, thế nên vẫn đành tự mình vất vả đi chợ bán lẻ từng chút một.

Mà Hà Thiệu Thần không hề biết, vị đại gia đi BMW mà cậu ngày nhớ đêm mong, sau hai ngày chạy xe đường dài về đến nhà, việc đầu tiên là chia lại hai sọt trái cây mua hôm đó: những quả không bị dập, có hình thức đẹp thì lấy ra năm cân đem biếu sếp. Phần còn lại chia cho hàng xóm một ít, đồng nghiệp công ty một ít, phần còn lại để nhà ăn. Hai sọt lớn táo cũng gần như hết sạch.

Chung Hạo Quân – người đàn ông ấy – là một nhân viên thu mua trái cây cho một công ty chuyên kinh doanh trái cây cao cấp, có rất nhiều kinh nghiệm trong việc phân biệt chất lượng trái cây. Các đồng nghiệp cùng công ty anh đương nhiên cũng không phải người thường. Là một công ty lớn chuyên bán quà tặng trái cây hạng sang, họ có hẳn các phòng ban chuyên biệt như phòng thu mua, phòng kiểm nghiệm, phòng kinh doanh…

Một cậu nhân viên trong phòng kiểm nghiệm, sau khi ăn thử một quả táo, theo thói quen nghề nghiệp, đã lấy một quả khác ra để kiểm nghiệm thành phần.

Và rồi… vấn đề bắt đầu từ đó.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play