Tập đoàn Trường Thanh – nơi Chung Hạo Quân làm việc – là một “đế chế” trái cây thực thụ, với chuỗi siêu thị Trường Thanh, cửa hàng trái cây Trường Thanh, nhà máy trái cây đóng hộp… và cả một hệ sinh thái trồng trọt quy mô lớn. Hầu hết các sản phẩm trái cây mà họ kinh doanh đều đến từ chính nông trại của mình.

Tuy vậy, cũng có một số loại trái cây được mua từ các nhà vườn. Là trưởng phòng thu mua, Chung Hạo Quân thường xuyên đi khắp cả nước để tìm kiếm các nhà cung cấp trái cây chất lượng cao. Ngoài việc tìm những giống trái cây mà Trường Thanh chưa trồng được, bộ phận thu mua còn chuyên nhập các loại trái cây có giá trị dinh dưỡng cao để sản xuất thành các hộp quà trái cây, dành riêng cho khách hàng giàu có.

Ngay tại nông trại của Tập đoàn Trường Thanh cũng có hai giống trái cây đặc biệt nổi trội. Dù số lượng cây không nhiều, chỉ khoảng hơn chục cây mỗi giống, nhưng đến mùa thu hoạch thì không bao giờ lo ế, vì lúc nào cũng được đặt mua trước, cháy hàng liên tục.

Phòng thu mua mà Chung Hạo Quân quản lý có mối quan hệ rất thân thiết với phòng kiểm nghiệm. Mỗi khi tìm được loại trái cây chất lượng cao, bên thu mua đều sẽ mang mẫu về cho phòng kiểm nghiệm tiến hành phân tích thành phần, đánh giá chất lượng, sau đó mới tiến hành các bước ký kết hợp đồng tiếp theo.

Phòng kiểm nghiệm có khoảng mười người. Hôm đó, Chung Hạo Quân mang theo hơn bốn mươi quả táo về, trong đó có một nhân viên tên là Đỗ Thành người mới tốt nghiệp đại học, vừa được tuyển vào làm thực tập sinh chưa lâu.

Vì là người mới, nên cậu ta vẫn đang trong giai đoạn thực tập. Hôm đó, sau khi nhận được bốn quả táo từ Chung Hạo Quân, Đỗ Thành là người đầu tiên nếm thử. Vừa cắn vài miếng đã bị hương vị thơm lừng và đậm đà của táo làm cho sửng sốt. Làm việc tại phòng kiểm nghiệm, bình thường thứ tiếp xúc nhiều nhất chính là trái cây, thế nhưng chưa từng có loại nào khiến cậu ta ấn tượng mạnh như thế này.

Mà phúc lợi của Tập đoàn Trường Thanh cũng rất tốt. Vì có cả nông trại và chuỗi cửa hàng riêng, nên bình thường Đỗ Thành cũng thường xuyên mua trái cây trong chuỗi cửa hàng Trường Thanh. Mỗi lần mua, cậu ta đều chọn loại đắt tiền nhất, chất lượng cao nhất. Ấy vậy mà không một loại nào sánh được với quả táo vừa ăn.

Sau khi ăn xong một quả táo, theo phản xạ nghề nghiệp, Đỗ Thành liền mang một quả táo khác vào phòng thí nghiệm. Tuy rằng quản lý Chung không nói rõ rằng nhà cung cấp trái cây này sẽ hợp tác với công ty họ, nhưng với hương vị ngon như vậy, cậu ta vẫn muốn kiểm tra các chỉ số thành phần dinh dưỡng của nó.

Vì việc này không nằm trong nội dung công việc chính, nên Đỗ Thành chỉ tranh thủ thời gian nghỉ để làm thí nghiệm. Phải ba ngày sau, kết quả phân tích mới có. Khi nhìn vào bảng báo cáo với các chỉ số thành phần, Đỗ Thành vừa kinh ngạc vì giá trị dinh dưỡng của quả táo này quá cao, liền lập tức đem báo cáo đưa cho trưởng phòng của họ - Giả Giai Yên.

Sau khi xem báo cáo, Giả Giai Yên lập tức sao một bản, bản chính giao cho thư ký tổng giám đốc của Tập đoàn Trường Thanh, còn bản sao thì cầm theo đến phòng thu mua, tìm thẳng tới Chung Hạo Quân.

Cũng may gần đây Chung Hạo Quân vừa đi du lịch về, mấy ngày nay vẫn ở văn phòng, nếu không thì Giả Giai Yên chỉ có thể gọi điện thoại báo tin.

“Ồ, Giám đốc Giả hôm nay mặt mày tươi như hoa, có chuyện gì vui sao?” Chung Hạo Quân thấy cô đến mà không báo trước, liền trêu một câu.

“Có chuyện vui thật đấy, chuyện vui to đùng luôn.” Giả Giai Yên đặt bản báo cáo thí nghiệm lên bàn anh, rồi ngồi xuống ghế sofa: “Hạo Quân à, không ngờ cậu chỉ đi chơi một chuyến mà lại vớ được của báu. Cậu xem mấy quả táo mà cậu mang về lần này đi, hàm lượng dinh dưỡng cao đến mức này, nếu để mấy phu nhân hay tiểu thư nhà giàu biết được, chắc chắn sẽ tranh nhau mua tới phát cuồng.”

Chung Hạo Quân cầm lấy bản báo cáo, còn chưa kịp xem kỹ, đã bị lời cô chọc cười: “Đâu đến mức chị nói vậy, đúng là táo ăn ngon thật, nhưng cái nơi tôi đi du lịch ấy, chị không biết nó hẻo lánh cỡ nào đâu. Nhiều lúc điện thoại còn không có sóng, đừng nói tới mạng internet. Cái khách sạn tốt nhất ở đó còn thua mấy nhà nghỉ bình dân trong thành phố mình.”

Anh thở dài: “Mà nói thật, nơi đó nghèo lắm, cả huyện trung bình một năm mỗi hộ thu nhập chỉ hơn chục ngàn. Phát triển thì lạc hậu thật, nhưng chính vì thế mà môi trường lại tốt, không khí trong lành, lượng ion âm trong không khí cũng cao. Ở đó hai ngày mà thấy người khỏe hẳn ra.”

“Có điều, nghèo quá cũng khổ, chẳng có gì để giải trí, tôi muốn lên mạng cũng không tìm được chỗ nào có. Nói chung là có cái tốt, có cái dở. Lần sau mà đi du lịch, tôi sẽ né mấy chỗ kiểu xuyên không về thập niên 80 như vậy ra. Cũng may lần này tự lái xe, chứ đi phương tiện công cộng chắc stress chết mất.”

“Vùng sâu vùng xa cũng không thể trách được, kinh tế chưa phát triển, nhiều thanh niên trai tráng ở các làng chỉ có thể ra thành phố làm công nhân. Cậu cũng đừng vội chê, mau xem báo cáo thí nghiệm đi. Chắc chắn sẽ khiến cậu bất ngờ hơn nữa.” Giả Giai Yên vừa nói, vừa cầm một quả cam từ trên bàn lên, thúc giục.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play