Hà Thiệu Thần ngồi trên ghế, chán nản dõi theo dòng người qua lại.
Ánh nắng buổi sáng sưởi ấm con người, ngồi trên ghế dựa, làn gió nhẹ lướt qua mặt mang theo chút hơi ấm. Trên chiếc xe ba bánh bên cạnh có hai sọt táo là hàng hóa chuẩn bị mang ra bán hôm nay. Vì đường núi gập ghềnh, táo trong sọt cọ xát vào nhau nên hình thức không được đẹp lắm.
Mùa này là mùa táo chín rộ, cũng giống như Hà Thiệu Thần, quanh đây đậu một loạt xe ba bánh, trên xe chất đầy các loại trái cây mùa vụ như táo, quýt, hồng, táo tàu, lựu.
Chỉ là trái cây trên xe của những người khác bóng bẩy, mượt mà, không bị dập hay xước. So với cảnh vắng vẻ bên xe của Hà Thiệu Thần, các quầy trái cây khác vẫn có vài khách dừng lại hỏi mua.
Cậu lấy điện thoại ra khỏi túi, xem tin tức một lúc, chơi vài trò chơi, cuối cùng cũng có một khách dừng trước xe.
Cậu vội cất điện thoại, lục một túi nilon từ cạnh sọt táo, chào mời: “Táo chỗ tôi ngon lắm, mà giá lại rẻ, chỉ một đồng rưỡi một cân thôi.”
Thị trấn nơi Hà Thiệu Thần sống có nền kinh tế không mấy phát triển. So với giá bốn, năm đồng một cân ở thành phố lớn, thì một đồng rưỡi thật sự là quá rẻ. Nhưng nhìn vào những quả táo bị trầy xước kia, người ta lại thấy giá đó cũng không hấp dẫn mấy, giống như hàng giảm giá ế ẩm, vừa xấu mã lại dễ khiến người ta nghi ngờ về chất lượng.
Chung Hạo Quân cầm lên một quả táo, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của táo, rất đậm.
Không phải tất cả táo trong sọt đều bị trầy, có khá nhiều quả còn nguyên vẹn. Nhưng người bán trẻ này lại không tách riêng táo đẹp ra, mà để lớp trên toàn là những quả có khuyết điểm, khiến không ít khách hàng lưỡng lự rồi bỏ sang quầy khác.
Mùi thơm thực sự rất đậm, không phải loại hương do hóa chất tạo ra, mà là hương táo thuần khiết. Là một người chuyên thu mua trái cây, Chung Hạo Quân rất giỏi trong việc phân biệt chất lượng. Lần này đi du lịch một mình, không ngờ lại phát hiện được loại táo ngon thế này ở một nơi hẻo lánh.
Anh chọn ra sáu quả táo còn nguyên, nhìn người thanh niên trẻ dùng đòn cân đo trọng lượng. Những quả táo này khá to, sáu quả đã nặng hơn 2 ký 3.
“Cộng lại là 2 ký 6, anh đưa sáu đồng là được rồi.” Hà Thiệu Thần gỡ túi táo khỏi cán cân, đưa cho khách rồi nhận lấy sáu đồng tiền mặt. Cả buổi chỉ bán được sáu quả táo, thời buổi này khó kiếm tiền quá.
Cậu tiện tay lấy một quả táo trong sọt, móc điện thoại trong túi ra, vừa cắn vừa chơi, miệng đầy hương táo. Hương vị này, cậu dám tuyên bố là ngon thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, chỉ tiếc thiên hạ kẻ biết thưởng thức lại quá ít.
Chung Hạo Quân xách bịch táo quay về khách sạn. Thị trấn nhỏ heo hút này chẳng có gì để chơi, điểm cộng duy nhất có lẽ là không khí trong lành. Lần nghỉ phép hiếm hoi, anh chọn đại một chỗ bình yên để thư giãn. Nhưng thật lòng mà nói tới nơi rồi, anh chỉ thấy hối hận.
So với thủ đô, nơi này quá đỗi lạc hậu. Nhiều gia đình thu nhập chỉ khoảng một, hai vạn một năm. Vì nghèo nên không thể ra ngoài, sinh viên đại học cũng chẳng mấy người. Chính vì không ra khỏi được đây, nên thị trấn này càng ngày càng nghèo, người dân cứ thế đời đời ở lại, không thay đổi.
Anh rửa một quả táo, cắn một miếng, ánh mắt bừng sáng. Càng nhấm nháp, càng thấy ngon. Ngay cả những trái cây cao cấp chuyên cung cấp cho giới nhà giàu cũng chưa chắc sánh được với hương vị này.
Không ngờ ở một nơi hẻo lánh như vậy, lại có loại táo thơm ngon đến thế. Lúc này, Chung Hạo Quân đã sớm quên mình đang trong kỳ nghỉ, không thể chờ thêm được nữa mà vội bước ra khỏi phòng, quay lại quầy táo ban nãy.
Giờ cũng gần trưa. Ăn một quả táo rồi, Hà Thiệu Thần cũng không thấy đói. Cậu chỉnh lại ghế, cố gắng ngồi sao cho thoải mái nhất, tốt nhất là nằm xuống được. Thời tiết hôm nay khá đẹp, đầu tháng Mười Một, nhiệt độ không cao, nắng nhẹ vừa đủ ấm, rất thích hợp để chợp mắt buổi trưa.
Chỉ tiếc là táo trong sọt gần như vẫn còn nguyên. Từ sáng tới giờ, chưa kiếm nổi năm chục đồng. Mà ăn trưa, mua cái này cái kia, e là hôm nay phải bù lỗ.
Chỉnh xong cái ghế, cậu nằm dài thoải mái. Thị trấn nhỏ nghèo này có nhịp sống rất chậm. Những thanh niên có chí thì đều đi làm ăn xa, còn những người như anh, chấp nhận thực tại, thì cứ thế ở lại nơi lạc hậu này mà sống cho qua ngày.
Thật ra Hà Thiệu Thần cũng từng nghĩ đến chuyện rời khỏi đây, ra ngoài làm việc. Nhưng bản thân không có sở trường gì nổi bật. Hồi đại học học ngành trồng cây ăn quả – một ngành vốn dĩ đã khó tìm việc. Mà nhà cậu lại có sẵn vườn cây ăn quả, ngành học lại đúng chuyên môn, nên tốt nghiệp xong cứ thế về đây.
Nếu cậu đi rồi, vườn nhà ai sẽ chăm. Mấy cây trong nhà, đứa nào đứa nấy đều yểu điệu, đỏng đảnh lại còn khó chiều vô cùng, không phải ai cũng hầu được. Mà cậu thì, nói sao nhỉ, cũng không nỡ xa tụi nó.
Chờ đến khi số táo trong sọt vơi đi khoảng một phần tư, Hà Thiệu Thần mới định dọn hàng về. Nhìn quanh, những người bán hàng như cậu người thì ngồi tám chuyện, người lại lim dim ngủ gật. Haizz, cuộc sống thật không dễ dàng gì!
Đang cảm thán cuộ sống, tự nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen. Chưa kịp ngẩng đầu, cậu đã buột miệng mời: “Táo ngọt lắm đây ạ, chỉ một đồng rưỡi một cân thôi, bảo đảm…” Ủa? Không phải người lúc nãy sao? Sao quay lại rồi nhỉ. “Anh ơi, anh muốn mua thêm à? Không phải em tự khen chứ táo nhà em là miễn chê luôn đấy.”
Chung Hạo Quân lại cầm lên một quả táo trong sọt. Ngoài mùi vị ra, nếu không bị trầy xước, thì hình thức của quả cũng rất đẹp. “Cậu em, chỗ cậu tổng cộng còn bao nhiêu táo?”