Vườn cây ăn quả của nhà Hà Thiệu Thần là do ông nội khai hoang đồi núi hoang rồi trồng nên. Từ vài cây ăn trái ban đầu, đến giờ đã có hơn một ngàn gốc, bao gồm đủ loại trái cây theo mùa, gần cả trăm giống. Từ nhỏ đến lớn, Hà Thiệu Thần chưa bao giờ thiếu trái cây để ăn. Mà mùa thu, với hàng loạt loại quả chín rộ, cũng trở thành nguồn thu nhập chính mỗi năm của cậu.

Từ sau khi ông mất, Hà Thiệu Thần một mình chăm sóc vườn cây này. Nhưng càng chăm sóc, cậu càng phát hiện một hiện tượng kỳ lạ, dường như cây cối trong vườn đang dần có ý thức riêng.

Cậu không biết vì sao lại xuất hiện chuyện này. Lúc ông còn sống cũng chưa từng xảy ra hiện tượng như vậy. Nhưng điều này cũng không phải chuyện xấu. Trước kia khi cây gặp vấn đề, ông nội có thể dựa vào mấy chục năm kinh nghiệm mà tìm ra nguyên nhân, chữa trị đúng bệnh.

Còn cậu, dù có học chuyên ngành liên quan, lại được ông chỉ dạy suốt hơn chục năm, vẫn có lúc thấy bất lực trước một vài triệu chứng kỳ lạ.

Thế nhưng từ khi cây cối bắt đầu có ý thức, mỗi khi xảy ra vấn đề gì, chúng đều lập tức nói cho Hà Thiệu Thần biết. Việc của cậu chỉ là làm đúng theo yêu cầu. Nhờ vậy chỉ trong hai năm ngắn ngủi, chất lượng trái cây trong vườn tăng vượt bậc. Mỗi trái quả chín ra không những ngon mà còn có giá trị dinh dưỡng rất cao.

Khi bước vào vườn cây, dù lúc này không có gió, nhưng lá cây lại xào xạc khắp nơi. Trong đầu cậu vang lên vô số âm thanh từ các cây ăn quả.

“Thần thần đến rồi đó hả!”

“Thần thần hôm nay vẫn đẹp trai ngời ngời luôn nha!”

“Thần thần, em yêu anh nhất trên đời!”

Ngoài ra còn có một vài tiếng không được… hài hòa cho lắm:

“Thần thần, cây lê bên cạnh lại dám trêu ghẹo em! Em bị làm nhục rồi! Con của em giờ không còn thuần giống nữa đâu đó!”

“Thần thần, em yếu quá rồi, chỉ có loại phân đặc biệt của anh mới cứu em được thôi!”

Đủ loại âm thanh vang lên trong đầu khiến Hà Thiệu Thần nhức cả đầu!

“Im lặng hết cho tôi! Cây Tám, chẳng phải chỉ là mùa xuân lúc ong đi lấy mật có mang theo phấn hoa của cây Lê Hai thôi sao? Mà cô kêu la suốt hai vụ rồi còn chưa hết, bướng bỉnh quá rồi đó! Nhìn lại mấy trái táo cô đẻ ra xem, méo mó chẳng ra hình dáng gì, có ai lại đối xử tệ bạc với con mình như vậy không hả?” Hà Thiệu Thần vỗ nhẹ lên cây táo bên cạnh, dạy dỗ nó, “Hơn nữa Cây Một đến Cây Mười trong lúc ong đi lấy mật cũng đều bị lây phấn từ mấy cây khác, vậy mà vẫn cười toe toét, sinh trái đầy cả cây. Sống phải tích cực lên chứ!”

“Quýt hai cô mới được bón phân hôm qua, tháng này mới có mấy ngày thôi mà lượng phân cô xài đã vượt định mức rồi đó. Thế mà chả thấy cô cho con cô ăn gì cả, người cô thì béo mập, còn trái quýt thì nhìn như thiếu chất, khô quắt!”

Quở trách từng cây một, Hà Thiệu Thần thấy hơi khô miệng, liền tiện tay hái một quả quýt từ Quýt Hai, bóc một múi bỏ vào miệng, mới thấy dễ chịu hơn một chút: “Cũng may, ít nhất mỗi năm con cháu của Quýt Hai cô tuy nhỏ con, nhưng mùi vị vẫn ngon, không thì tôi đã cắt bớt khẩu phần của cô rồi.”

Cậu ngừng lại một lát, rồi cười nói: “Hôm nay đến đây là để báo tin vui cho mọi người, anh gặp được một đại gia, lời được hẳn 500, mua được kha khá nguyên liệu rồi, vài hôm nữa sẽ cho mọi người ăn một bữa ê hề. Có tiền thì mới có thể sống tùy hứng, cho nên các cô các cậu phải nuôi con cho đàng hoàng đó!”

“Lần này bán hết một lượt, lời được nhiều như vậy, đều là công lao của Cây Một đến Cây Mười.” Nói xong, Hà Thiệu Thần còn không quên khen ngợi vài cây táo kia, “Trừ Cây Tám, táo của cô năm nay chẳng ai thèm mua.”

Vừa nói xong, trong đầu lập tức vang lên giọng của Quả Tám: “Hu hu hu, Thần thần không thích em nữa sao? Trái của em tuy chua, nhưng giá trị dinh dưỡng rất cao mà.” Nhánh cây của Cây Tám lúc này đung đưa dữ dội, rồi “bộp” một tiếng, một quả táo rơi xuống đất, chẳng may đập ngay vào hòn đá, nát ra thành từng mảnh.

Cành cây còn đang đung đưa điên cuồng bỗng khựng lại, và Hà Thiệu Thần lập tức nghe thấy tiếng khóc thảm thiết hơn vang lên: “Đứa con tội nghiệp của mẹ! Còn chưa kịp thực hiện lý tưởng đã tan xương nát thịt… là lỗi của mẹ, mẹ xin lỗi con!”

Hà Thiệu Thần xoa đầu, bị tiếng khóc của Cây Tám làm cho đau đầu không nhẹ. Cậu cúi xuống nhặt quả táo bị rơi nát dưới đất. Mùi hương của quả táo này rất thơm, nồng gấp đôi các cây táo khác, vị cũng khá ngon, chỉ tiếc độ chua của nó… đến chanh cũng phải xấu hổ. Không thêm đường hay mật ong thì đúng là không nuốt nổi.

Cậu cầm lấy cái xẻng, đào một cái hố nhỏ gần đó, bỏ hạt táo vào: “Được rồi, đợi một hai năm nữa, con cô sẽ kế thừa di sản chua lè này.”

“Không cần đâu mà… vứt đại chỗ nào cũng được, ít ra còn có thể trở thành phân bón cho tôi. Chẳng may nó lớn thật, lại phải tranh giành dưỡng chất hiệu Quả Tám với tôi thì sao?” Giọng Cây Tám có vẻ ngượng ngùng.

“Yên tâm đi, phần thịt táo tôi sẽ chôn bên rễ cho cô. Con cô sẽ không ăn chùa đâu.” Hà Thiệu Thần vừa nói vừa hái mấy quả táo từ Cây Tám, dù rất chua, nhưng pha cùng mật ong uống thì lại có hương vị riêng.

Cây Tám nghe vậy càng thêm u sầu, có cảm giác mình không cẩn thận đã sinh ra một “kẻ đòi nợ”. Sau này không chỉ phải cho nó ăn, cho nó uống, mà còn phải chia sẻ tất cả mọi thứ… Càng nghĩ càng chua lòng, không cẩn thận lại truyền thêm mấy phần chất chua lên mấy trái táo trên cây.

Hà Thiệu Thần đi một vòng trong vườn, xử lý những cây gặp vấn đề, tiện tay hái ít hồng, lê, táo tàu… Mỗi khi đến mùa trái cây đồng loạt chín, xử lý đống quả này là bài toán đau đầu nhất với cậu.

Trong nhà đủ loại mứt trái cây, nhưng ở thị trấn nhỏ thế này khó bán ra. Có loại thì đem ngâm rượu trái cây, nhưng bao năm trôi qua, rượu chẳng uống bao nhiêu, mà chỗ chứa thì gần như sắp hết. Nếu có thể tìm được thương lái lâu dài thu mua thì tốt biết bao, ít nhất sẽ không để lãng phí từng ấy trái cây mỗi năm.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play