Chương 3 phượng hoàng niết bàn

Tác giả: Bạch Sắc Đích Mộc

Edit : Kalle

Phượng hoàng sao?

Lâm Trĩ Thủy hai tay đan lại, chống dưới cằm, khóe môi mím chặt. Trong đầu như có hàng vạn con ngựa phi nhanh: Phượng hoàng, có thể viết về đồ vật… Tính cách thanh cao thoát tục? Viết rồi .  Nhân nghĩa lễ trí tín? Cũng viết rồi. Thiên hạ thái bình an ổn? Viết luôn rồi. Phượng hoàng niết bàn? Viết… khoan đã!

Lâm Trĩ Thủy đột nhiên ngồi thẳng dậy.

Phượng hoàng niết bàn! Thứ này tuyệt đối chưa ai từng viết qua!

Nói chính xác thì, trong thế giới này, căn bản chưa từng có ai viết tới!

Là một kẻ xuyên không từ thế giới khác đến đây, hắn nhớ rất rõ — ở Hoa Hạ , phượng hoàng vốn không có cái gọi là "niết bàn", “Phượng hoàng niết bàn” thực chất là một hình tượng do thi nhân hiện đại Quách Mạt Nhược sáng tạo ra. Sau đó vì truyền thông quá rộng rãi mà trở thành một dạng “thường thức giả”.

Mà nếu bên kia Hoa Hạ có thể dễ dàng tiếp nhận khái niệm này, điều đó có nghĩa là: “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh” — cái hàm nghĩa tượng trưng đằng sau câu nói ấy, hoàn toàn phù hợp với sự tiếp nhận và lý giải của người dân Hoa Hạ.

Vậy thì… có thể viết!

Lâm Trĩ Thủy cầm bút, ngay ngắn viết lên tờ giấy trắng một hàng chữ to:

Phượng hoàng niết bàn.

Keng ——

Ngay khoảnh khắc ngòi bút chạm giấy, từ tận chân trời xa xôi truyền đến âm thanh trong trẻo như ngọc vỡ, một ảo ảnh rực đỏ hiện lên, phượng hoàng giương rộng cánh lửa, tựa như từng sợi sa tơ óng ánh sắc đồng, nhẹ nhàng nghiêng mình, lao vút lên tận trời cao.

Vạn dặm mây trắng như được nhuộm ánh vàng hồng.

Gà trong sân ngẩng đầu nhìn về cùng một phía, chim chóc trong núi cũng bất giác cất cánh, đồng loạt bay theo một hướng — nơi có ánh nắng rọi qua tầng mây, nơi cánh phượng rực kim quang lấp loáng dệt thành trăm ngàn đạo quỹ tích óng ánh rực rỡ.

Hoàng thành của Nhân tộc, đương kim đế vương ngẩng đầu nhìn dị tượng nơi chân trời, run rẩy đến mức ngọc tỷ trong tay suýt rơi xuống đất. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, ngọc tỷ – biểu tượng của quyền lực hoàng đế – thật sự rơi mạnh xuống nền điện, phát ra một tiếng ầm trầm vang, đổi lại chỉ là giọng nói run rẩy đè nén kích động:

“Trăm điểu... Bách điểu triều phượng a! Bảo vật tộc ta, tổ tiên hộ tộc của chúng ta, vậy mà... lại một lần nữa sống lại rồi!”

“Người đâu, truyền khẩu dụ của trẫm —— lập tức mở triều hội!”

Tể tướng đang ăn sáng trong phủ nghe xong tin tức, vội vã buông đũa chạy vào cung. Con cháu trong phủ hữu tướng bị ông mắng một trận rát mặt, còn bản thân thì hấp tấp chạy ra cửa suýt nữa vấp ngã ngay bậc thềm. Tất cả các đại nho có tư cách vào triều, bất kể đang làm chuyện gì, đều ngay lập tức bỏ dở, chạy như bay về phía hoàng cung.

Sau khi văn võ bá quan đã an vị đúng chỗ, câu nói đầu tiên của đế vương vang lên:

“Tìm được hắn! Bảo vệ hắn! Tuyệt đối không để Yêu tộc phát hiện ra sự tồn tại của hắn!”

Tả tướng bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần không rõ ‘hắn’ là ai?”

“Trẫm cũng không biết là nam hay nữ. Chỉ đoán được hôm nay người ấy nhất định đã viết ra một bài văn có liên quan đến phượng hoàng, từ đó câu thông được với Thiên Đạo, khiến thần thú phượng hoàng vô duyên vô cớ xuất hiện, niết bàn trùng sinh giữa cõi trần.”

“Cái gì!” Tả tướng thất thanh thốt lên.

Đế vương cũng không truy cứu lỗi thất lễ của lão, bởi bản thân ngài còn chấn động hơn. Phải biết, dù văn tự của Nhân tộc có linh tính, suốt mấy ngàn năm qua, số người có thể câu thông với Thiên Đạo chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Trong đó, thánh nhân Khổng Tử với câu “Tử bất ngữ quái lực loạn thần” — vỏn vẹn bảy chữ thôi, đã trấn áp Yêu tộc suốt mấy trăm năm, mãi đến khi ông qua đời, yêu thú mới lần nữa xuất hiện.

Nhưng kể cả là Khổng Tử, cũng phải sau khi được người đời tôn làm thánh nhân, cả thiên hạ đều biết đến, mới có thể dùng văn tự câu thông với Thiên Đạo.

Còn “Phượng hoàng niết bàn” này thì sao? Trước khi ứng nghiệm, chẳng một ai từng nghe nói đến!

Tả tướng giãy giụa giữa lý trí và hoảng loạn, chắp tay trầm giọng nói: “Nếu không có hàng vạn người thật lòng đồng thuận, cam tâm truyền bá lý niệm ấy cho người khác, thì làm sao có thể truyền đến tai mắt trời xanh? Chuyện này chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua, quả thực là…”

Câu cuối cùng “vớ vẩn thật” suýt nữa bật ra khỏi miệng, lại bị lý trí nuốt ngược trở lại.

Quá sức nghịch chuyển quy luật mà Nhân tộc mấy ngàn năm mới dò ra được!

Lâm Trĩ Thủy sau khi viết xong văn chương, cẩn thận kiểm tra vài lần, xác nhận không có lỗi chính tả, mới buông bút, rời khỏi trường thi sớm nhất.

Vừa ngẩng đầu, hắn đã bị vô số ánh mắt đen nhánh sáng rực nhìn chằm chằm, theo phản xạ dừng bước.

Cổng trường thi đã bị thí sinh và người nhà vây chặt như nêm cối. Thấy Lâm Trĩ Thủy là người đầu tiên rời khỏi trường, ai nấy đều trừng mắt đến to như chuông đồng.

“Sao lại ra sớm thế?”

“Bỏ thi à?”

“Tôi biết hắn mà, con trai của Lâm đại thiện nhân đấy. Mới vừa tỉnh táo khỏi trạng thái ngốc nghếch được có hai ngày, mà cũng dám đi thi ư? Chẳng trách chưa hết giờ đã rời khỏi trường…”

Bên tai là tiếng xì xào to nhỏ, Lâm Trĩ Thủy bất đắc dĩ bước về phía muộimuội  đang đứng đợi, trong lòng hiểu rõ: hành động này của hắn hệt như mấy thí sinh thi đại học chưa hết giờ đã nộp bài sớm — người khác kinh ngạc cũng là chuyện bình thường thôi.

Muội mội  hắn kiễng chân lên, đưa cho hắn bình nước: “Ca ca, uống nước nè.” Tiểu nữ hài không hỏi thi tốt không, cũng không hỏi tại sao ra sớm, trong mắt chỉ có đầy ắp niềm tin đối với Lâm Trĩ Thủy.

Lâm Trĩ Thủy ực ực uống mấy ngụm nước, lau miệng, nói khẽ: “Đi, về nhà.”

—— Dĩ nhiên hắn chẳng lo gì đến kết quả. Mười năm trước hắn có thể thi đầu bảng , thì mười năm sau cũng có thể làm lại chuyện ấy một cách dễ dàng.

Trường thi nằm ở phía nam huyện, còn nhà họ Lâm thì ở phía bắc. Từ nam về bắc, dọc đường thế nào chẳng đụng người quen.

Chu Đồ Tể mới từ tiệm trang sức bước ra, ngón tay cái đeo nhẫn mã não sáng loáng, hắn vui vẻ dùng răng cắn thử một cái, cười đến không thấy mắt, gương mặt bầm tím bị Lâm Trĩ Thủy đánh cho càng khiến cảnh tượng trông vô cùng… buồn cười.

Tay còn lại của hắn cũng đeo một chiếc nhẫn, nhưng cũ hơn nhiều.

Ánh mắt của tiểu nữ hài dừng lại ở chiếc nhẫn cũ ấy, cả người bỗng cứng đờ, dồn hết sức lực trợn mắt nhìn hắn, cổ họng phát ra vài tiếng “grừ grừ” mơ hồ, như một con mèo nhỏ đang tức tối mắng người.

Lâm Trĩ Thủy cúi đầu: “Làm sao vậy?”

“Chiếc nhẫn mẫu thân mua cho phụ thân  đó!” Đôi mắt cô bé đỏ lên, đột nhiên hất tay Lâm Trĩ Thủy ra, như viên đạn pháo nhỏ lao thẳng về phía trước.

Bụng Chu Đồ Tể ăn một cú va chạm cực mạnh, hắn “Ai u” một tiếng, lảo đảo lùi lại mấy bước, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị hai chiếc răng nanh nhỏ nhọn cắm phập vào cổ tay.

Tiếp theo là giọng nàng nghẹn ngào: “Trả lại nhẫn cho cha ta!”

“Tê ——” Chu Đồ Tể đau thấu tim gan, vừa thấy rõ là ai, liền tức giận giằng đứa nhỏ xuống khỏi tay, đá bay một cú: “Tiểu súc sinh!”

Bên cạnh đúng lúc có người bán vằn thắn, quầy hàng lót một chiếc khăn đỏ chót rất to. Lâm Trĩ Thủy nhanh như chớp túm lấy góc khăn, vung tay ném thẳng vào mặt Chu Đồ Tể.

Tấm khăn đỏ rực như máu rơi từ trên cao xuống, phủ kín đầu mặt, khiến hắn lúng túng gạt ra trong chật vật. Nhưng khi nhìn về phía nữ hài, thì trước mặt nàng... đã có một thiếu niên quen mắt bước tới che chắn.

“Lâm Trĩ Thủy? Hai huyn muội  các ngươi phát điên gì thế hả!” Chu đồ tể liếc mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ít người đã bắt đầu chú ý tới bên này, sắc mặt lập tức thay đổi, trong căm phẫn lộ ra vài phần oan ức xen lẫn sợ hãi: “Đúng là, ta đã từng có lỗi với các ngươi, nhưng ngươi cũng đánh ta một trận quá mức tàn nhẫn rồi đấy! Trán ta đến giờ vẫn còn đóng vảy máu chưa rụng đâu! Gậy ông đập lưng ông, hôm đó xong rồi, ta nào còn dám tới gần các ngươi nữa? Giờ thì tha cho ta đi được không?”

Nói đến đây, hắn cố ý nâng cao giọng: “Hơn nữa, cho dù có tức giận cũng không thể phạm pháp chứ! Nhà các ngươi thiếu tiền, chẳng lẽ liền muốn cướp nhẫn ban chỉ của ta sao?!”

Người qua đường không rõ chân tướng, chỉ thấy một tiểu nữ hài nhào đến cắn người, thì đều gật đầu phụ họa: “Cướp đồ đúng là không nên mà.”

“Một  tiểu cô nương sạch sẽ lanh lợi thế kia, sao lại làm ra chuyện không sạch sẽ chút nào như vậy?”

Muội muội đang ngồi bệt dưới đất, ngửa mặt lên định phản bác: “Rõ ràng là hắn…”

Chu đồ tể lại chen ngang: “Ai u, tiểu cô nương răng thật là sắc đấy! Tay ta này, máu chảy mất rồi còn gì!” Hắn giả vờ kêu đau, lại giả vờ kiểm tra cổ tay, bày ra vẻ mặt nhăn nhó khổ sở, chẳng biết còn tưởng bị cắn rụng luôn một miếng thịt.

Ánh mắt mọi người nhìn tiểu nữ hài cũng dần trở nên khó chịu.

Muội muội lớn tiếng kêu lên: “Hắn trộm đồ nhà ta!”

Chu đồ tể lập tức phản bác: “Tiểu cô nương, đừng ăn nói bừa bãi. Ta đây có nghề nghiệp đàng hoàng, ngày nào cũng mổ heo bán thịt, ít nhiều cũng kiếm được mấy xâu tiền. Trộm đồ nhà ngươi làm gì? Ngươi với ca ca ngươi còn đang mặc vải bố, ta trộm nhà ngươi? Ta đi trộm vải bố à?”

Lời hắn vừa dứt, quanh đó vang lên vài tiếng cười khẽ.

Mọi người bắt đầu nhỏ to bàn tán: “Còn bé tí đã biết nói dối, lớn lên chẳng ra gì rồi.”

“Chu đại quan nhân đúng là người tốt bụng, còn nhịn bực giảng đạo lý. Nếu là ta, đã sớm dạy cho bọn trẻ nhà này một bài học rồi.”

Muội muội ấm ức nói: “Ta không có… Ta thật sự không có…” Nhưng tuổi còn nhỏ, gặp phải cảnh tượng như thế này, căn bản chẳng biết làm sao, khí thế vừa tụ đã bị ép tới mức rơm rớm nước mắt, giọng cũng nghẹn lại trong cổ họng.

Lâm Trĩ Thủy kéo muội muội dậy, lấy khăn trong túi ra lau sạch bụi đất dính trên người nàng. Xuất phát từ nhiều lý do, thế giới này vốn không quá nghiêm khắc trong việc nam nữ giữ khoảng cách, huynh muội thân thiết có đôi chút cử chỉ gần gũi cũng không bị coi là khác thường.

Muội muội lập tức ôm chặt lấy cánh tay của Lâm Trĩ Thủy như ôm lấy cây trụ sinh mệnh, ủy khuất đến phát khóc: “Ca ca, ta không có nói dối, hắn mang chính là nhẫn ban chỉ của phụ thân ! Hắn thường xuyên đến nhà chúng ta cướp đồ, ta…ta không cướp lại được!”

Nếu không phải Chu đồ tể hay lui tới nhà họ, vơ vét cổ họa, sách quý, đoạt lấy từng món đồ đáng giá, thì nhà họ làm sao lại thiếu tiền đến nỗi khiến muội muội phải bán thân cứu gia đình?

“Ta tin muội.” Lâm Trĩ Thủy khẽ vỗ đầu muội muội, dịu dàng trấn an, “Nhìn ca ca.”

Nói rồi, hắn bước đến trước mặt Chu đồ tể.

Chu đồ tể nhìn thấy, vết thương trên trán lại như tê rần lên, theo bản năng lùi về sau nửa bước.

Lâm Trĩ Thủy nhếch môi cười khinh —— hắn có thể yếu đuối, nhưng không có nghĩa là kẻ ngốc. Giờ ra tay, chẳng khác nào dâng cơ hội cho người ta bịa đặt, đẩy dư luận ngược về phía hắn.

Nhận ra mình vừa phản ứng quá đà, Chu đồ tể trong lòng trăm mối khó chịu —— giống hệt như thể hắn thật sự sợ cái nhãi ranh này vậy.

“Giữa ban ngày ban mặt, ngươi dám đánh người chắc?” Chu đồ tể cố vùng lên giành lại khí thế.

“Ta không đánh người.” Thiếu niên cười rất bình thản, ngữ khí cũng điềm đạm như nước, “Năm ngày.”

Chu đồ tể nhíu mày: “Cái gì cơ?”

Lâm Trĩ Thủy: “Năm ngày, đủ để ngươi trả hết toàn bộ những thứ ngươi đã lấy từ nhà ta.”

“Ta không hiểu ngươi nói gì. Học sách thánh hiền là để đi vu oan người khác à?”

Lâm Trĩ Thủy lại mỉm cười, không nói gì thêm, xoay người kéo muội muội đi ngang qua bên người hắn.

Chu đồ tể đứng đó, trong đầu cứ không ngừng hiện lên nụ cười kia, cả người ớn lạnh, bắt đầu cuống cuồng hồi tưởng lại mọi chuyện trong quá khứ, liệu có chỗ nào lộ ra sơ hở, liệu có để lại bằng chứng nào ở Lâm gia không?

Trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắn tự nhủ: không có. Không có bất kỳ chứng cứ nào có thể chứng minh hắn cướp đoạt đồ đạc nhà Lâm gia, trừ phi hắn đập đầu tự thú, thừa nhận hành vi phạm tội.

—— thằng nhóc kia, chắc chắn chỉ đang dọa hắn thôi.

Lòng nhẹ nhõm đôi chút, Chu đồ tể lại tiếp tục ra quán bán thịt như mọi ngày. Cho đến một hôm nọ, nghe thấy nơi xa chiêng trống vang trời, hắn cười hỏi người đi ngang: “Nhà ai đang làm chuyện vui thế?”

Người nọ cao giọng đáp lại: “Ngươi còn chưa biết à? Lâm Trĩ Thủy thi đỗ Trạng Nguyên với thành tích đứng đầu bảng Giáp! Trăm năm qua mới có một người như thế đó!”

Dù Chu đồ tể chưa từng đi học, cũng hiểu được “Giáp thượng” có ý nghĩa gì —— quan huyện bản địa nhất định sẽ đích thân đến nhà Lâm Trĩ Thủy chúc mừng. Mà nếu Lâm Trĩ Thủy muốn trị hắn, chỉ cần không quá đáng, quan huyện ắt sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Đông ——

Cả người Chu đồ tể như bị rút mất gân cốt, chân mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.

Tính thử thời gian —— từ cái ngày hắn đi mua nhẫn ban chỉ mới ở tiệm trang sức, đến nay không nhiều không ít, vừa tròn năm ngày.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play