Chương 4 : đề danh bảng vàng

Tác giả: Bạch Sắc Đích Mộc

Edit : Kalle

Từ lúc khảo thí kết thúc cho đến khi bảng vàng được dán lên, chỉ mất năm ngày. Bảng thành tích được dán ngay trước cửa phủ nha, giấy Tuyên Thành sắc vàng rực rỡ, từng hàng thứ tự viết bằng chữ to rõ ràng, nhìn chẳng khác nào  Bảng Vàng thật sự.

“Người đến cũng không ít nhỉ.” Lâm Trĩ Thủy đưa mắt nhìn lướt qua biển đầu người đang háo hức chen chúc phía trước, không khỏi cảm thán một câu.

“Lâm Trĩ Thủy?”

Lâm Trĩ Thủy nhìn xuyên qua kẽ hở đám đông, nhận ra người đối diện thì khẽ nhướng mày: “Khấu huynh?”

Thiếu niên rõ ràng là mở lời rất khách khí, vậy mà trong tai Khấu Ngư, hai chữ “Khấu huynh” lại nghe chói tai vô cùng, như thể hắn đang bị cố tình giễu cợt.

Khấu Ngư lạnh mặt: “Gan cũng to thật, bỏ thi còn dám tới xem thứ tự.”

Lâm Trĩ Thủy cong cong mắt, cười nhạt: “Tới xem người  sống chết có thống khoái hay không thôi.”

Khấu Ngư khoanh tay trước ngực, nhướn mày: “Cũng phải nên nhìn xem một lần, chết sảng khoái còn hơn dao cùn cứa thịt.”

Khấu Ngư có cảm giác bản thân bị Lâm Trĩ Thủy từ đầu tới chân soi kỹ không sót một điểm, ánh mắt kia nhìn đến nỗi da đầu hắn cũng tê rần: “Nhìn cái gì mà nhìn?”

Lâm Trĩ Thủy nói: “Ta chỉ thấy lạ, ngươi nhằm vào ta như vậy, chỉ vì một câu ‘tự đại’ ta nói lúc trước thôi sao?”

Khấu Ngư: “……” Đương nhiên là không phải. Trên đời này, người tự đại nhiều như nước biển, hắn đâu thể nhắm vào hết từng người được? Chẳng lẽ lại tự tìm đường mệt chết?

Có lẽ vì sắp có kết quả,  Bảng Vàng tượng trưng cho thắng lợi đang dán ở cách đó chưa đến trăm bước, Khấu Ngư liền buông lỏng dáng vẻ cứng rắn thường ngày, thong thả nói: “Nói cho ngươi biết cũng không sao. Từ ba tuổi ta đã bắt đầu học văn chương.”

Ôi chao, cũng giống như đám trẻ con hiện đại, mới ba tuổi đã được cho đi học các lớp năng khiếu vậy.

Khấu Ngư kể tiếp: “Ta học rất khá, người bên cạnh đều khen. Nhưng ông nội ta từng làm quan ở hoàng thành, đó là trung tâm của Nhân tộc, nơi tài nguyên hội tụ, thiên tài ở đó nhiều như cá vượt sông, mà trong mắt ông ấy, ta chỉ là loại bình thường thôi.”

Ánh mắt Lâm Trĩ Thủy khẽ hạ xuống, dừng lại trên chiếc ngọc bội đeo bên hông Khấu Ngư. Mấy ngón tay của thiếu niên đang vô thức vuốt ve hoa văn uốn lượn trên mặt ngọc, dường như hoàn toàn đắm chìm trong hồi ức, chẳng hề hay biết hành động của mình.

“Ta không vui, nhưng không sao cả. Ta vẫn là người xuất sắc nhất trong đám bạn cùng lứa ở Kim Quang huyện. Về sau ta sẽ càng giỏi hơn nữa, sẽ có một ngày khiến gia gia cảm thấy tự hào vì ta.”

“Cho đến khi ngươi xuất hiện!” Khấu Ngư đột nhiên nâng cao giọng, siết chặt lấy miếng ngọc bội, “Gia gia thường xuyên nhắc tới ngươi trong nhà, dựa vào cái gì chứ, ta mới là cháu trai của ông ấy mà!”

Lâm Trĩ Thủy chớp mắt, im lặng nuốt xuống câu "Bởi vì ta học giỏi hơn ngươi" đang suýt thốt ra.

Hắn có lý do để tự hào, bởi mỗi bước đi của hắn đều đánh đổi bằng nỗ lực. Cuộc chiến này, không phải giữa một linh hồn trưởng thành và một đứa trẻ ba tuổi, mà là giữa một người biết mình muốn gì và một người cứ mãi chạy theo cái bóng trong lòng.

Ba tuổi năm đó, hắn cũng học tứ thư ngũ kinh, học thơ ca, học cả cách kể một câu chuyện có mở đầu, phát triển, cao trào và kết thúc trong tình cảnh bị giam cầm, học từ con số không. Thậm chí, vì đã quen dùng chữ giản thể, quen nói tiếng phổ thông, nên việc học còn khó khăn hơn cả những đứa trẻ như  giấy trắng .

Khấu Ngư nhìn chằm chằm Lâm Trĩ Thủy, lạnh lùng nói: “Khi ngươi bị ngã, đầu óc hỏng mất, ta mừng đến mất ngủ cả đêm. Gia gia dần dần quên mất ngươi, không còn nói câu ‘Ngươi xem tiểu công tử nhà Lâm gia học giỏi thế nào’ nữa. Lúc ta bước lên bậc thềm, từng bước đều vững chãi hơn trước.”

Lâm Trĩ Thủy ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng hỏi: “Cho nên, vì ta tỉnh lại, trong lòng ngươi thấy không cam tâm, nên mới cố ý đến gây sự?”

Khấu Ngư không giấu giếm: “Không sai.” Hắn nhìn thẳng vào Lâm Trĩ Thủy, “Tại sao ngươi lại muốn tỉnh lại? Nhưng không sao, từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ mãi mãi không bằng ta.”

Chênh lệch mười năm, hắn sẽ dùng cả đời để kéo dài khoảng cách ấy, kéo đến mức không thể đuổi kịp!

Lâm Trĩ Thủy còn chưa kịp mở miệng thì muội muội đột nhiên xông lên, giẫm mạnh một cái lên giày Khấu Ngư: “Không đời nào!” Khấu Ngư lập tức hít vào một hơi lạnh.

Nàng lợi dụng  vóc dáng nhỏ bé, chui qua đám đông, lách người một cái đã biến mất không còn tăm tích.

“Ai!” Lâm Trĩ Thủy nhấc chân muốn đuổi theo, nhưng bị đám đông chen lấn làm cho mắc kẹt, chẳng những không chen vào được mà còn bị đẩy lui lại vài bước.

Khấu Ngư cũng bị chen đến phía trước, giữa một rừng đầu đen nghịt, chẳng thể phân biệt ai với ai.

Đợi đến khi Lâm Trĩ Thủy chen được lên trước, trong người đã nóng bừng vì đám đông và áo khoác dày mùa lạnh, mồ hôi túa ra từng giọt.

Muội muội đã đứng đó, ánh mắt lấp lánh nước, nắm chặt lấy tay Lâm Trĩ Thủy: “Ca ca, ca làm được rồi! Ta biết ngay là cả có thể làm được! Từ nhỏ, phụ thân  đã luôn nói ngươi thông minh lanh lợi, đầu óc không giống người thường!”

Trái tim Lâm Trĩ Thủy chợt đập mạnh một nhịp.

“Giáp thượng! Đầu bảng !” Muội muội gần như reo lên trong sung sướng.

“Nhường một chút. Làm ơn cho qua. Cảm ơn.” Khấu Ngư cuối cùng cũng chen được lên. Hắn đi từ dưới nhìn lên trên bảng, đến khi nhìn thấy đệ nhị danh, rốt cuộc thấy tên mình ——

Khấu Ngư — Ất Trung

Khấu Ngư lau mồ hôi trên trán, nở nụ cười nhẹ nhõm, quay sang Lâm Trĩ Thủy gật đầu đầy lễ phép: “Đa tạ, ta thắng rồi.”

Nhưng tiểu muội muội giận dỗi giẫm chân hắn khi nãy bỗng nghiêng đầu nhìn hắn: “Ngươi chắc chắn là chưa nhìn thấy đầu bảng  rồi.”

Khấu Ngư lập tức ngẩng đầu.

Ngay đầu bảng, vị trí thủ khoa được viết bằng mực kim phấn, tên và thành tích đều lấp lánh ánh vàng chói lọi —

Lâm Trĩ Thủy — Giáp Thượng

Kim quang rực rỡ, vinh quang tựa trời cao.

Khấu Ngư chết đứng tại chỗ, đầu óc trống rỗng, giống như toàn bộ thế giới trong hắn sụp đổ.

Ngay lúc đó, Lâm Trĩ Thủy vẫn còn đang lẩm bẩm vẻ hoài nghi: “Không ngờ lại là giáp thượng?” Hắn nói, “Ta cứ tưởng cùng lắm cũng chỉ là Ất thượng thôi mà.”

Rắc ——

Khấu Ngư trong cơn hoảng hốt dường như nghe được một âm thanh vỡ vụn vang lên, có lẽ… là tiếng tim hắn rạn nứt rồi.

Điều mà Lâm Trĩ Thủy không hề biết, là ban đầu thành tích của hắn vốn dĩ thật sự chỉ được xếp Ất thượng.

Lúc đó, mấy vị giám khảo đã tranh luận kịch liệt về bài văn “Phượng hoàng niết bàn”.

Một giám khảo phản bác: chưa từng nghe nói phượng hoàng có thể gắn liền với khái niệm “niết bàn” của Phật giáo – mà Phật giáo lại là đạo giáo ngoại lai, nên giận dữ mắng rằng bài văn quá hoang đường vô lý, hoài nghi tri thức của người viết. “Tuy câu cú không có lỗi, hành văn cũng thuộc loại thượng đẳng, nhưng tự tiện chắp ghép hình tượng thần vật, lại không mang chút linh khí nào, cùng lắm chỉ xếp vào Ất đẳng, loại trung hạ.”

Một giám khảo khác lại phản bác: “Chỉ vì kiến thức là bịa đặt mà phủ định luôn tài hoa người viết thì không công bằng. Dù chẳng hiểu tại sao văn chương này lại thiếu linh khí, nhưng tài hoa trong từng câu chữ, từng vần thơ rõ ràng rành rành, cớ gì phải câu nệ chuyện linh khí? Xếp: Giáp đẳng.”

Hai bên ai cũng cho rằng mình có lý, nhưng cao nhất cũng chỉ dám chấm ở mức “Giáp đẳng”, sau đó dâng lên trình trên, không ai dám suy đoán, càng không dám đề xuất.

Viện trưởng thư viện, đồng thời là quan chủ khảo, cắt ngang cuộc tranh luận của bọn họ: “Nếu các ngươi không thể thống nhất ý kiến, vậy thì mời Thiên Đạo phân xử.”

Nhóm giám khảo đồng loạt kinh hãi: “Sao lại nghiêm trọng đến mức ấy!”

Thiên Đạo, địa vị tôn quý đến thế nào, một học sinh chuẩn ngoại xá mà cũng dám kinh động đến thần linh hay sao?

Hai bên lập tức đạt được đồng thuận: Đánh giá trung hoà, cho là “Ất thượng”.

Sau khi sửa xong toàn bộ bài văn, các giám khảo theo lệ cũ, dâng hương quỳ bái, bẩm báo lên Thiên Đạo. Ai cũng không nghĩ tới Thiên Đạo sẽ có phản ứng, rốt cuộc cũng chỉ là một cái bái lạy, mang tính nghi thức, cầu may và cát tường mà thôi.

Nghi thức vừa kết thúc, viện trưởng đưa tay cầm lấy bài thi đã sửa, chuẩn bị đóng thành sách văn chương.

Đột nhiên, một làn gió nhẹ khẽ lật tung trang sách.

Viện trưởng theo bản năng liếc nhìn về phía cửa sổ, tất cả đều đóng kín, quay đầu lại, nhìn thấy từng trang giấy thong thả lật động, hai mắt ông chậm rãi trợn to, đôi tay khẽ run lên: “Chẳng lẽ là……”

Phía sau đồng  loạt người quỳ xuống.

Kẻ đọc sách, địa vị vốn tôn quý, cho dù có gặp hoàng đế cũng chỉ cần chắp tay hành lễ, duy chỉ có thiên địa là đáng để bọn họ quỳ lạy.

Sau khi viện trưởng lấy lại phản ứng, thần sắc trở nên nghiêm trang, ông cung kính cúi người hành đại lễ, áo bào phấp phới, quỳ rạp trên đệm cỏ hương bồ.

Làn gió nhẹ vẫn chầm chậm lật trang giấy, bài văn của Lâm Trĩ Thủy bay lên từ giữa chồng giấy, lơ lửng giữa không trung. Cây bút son dùng để phê chữa bài thi cũng bay theo, đầu bút chấm chu sa, vạch một đường đỏ nổi bật, xoá mạnh chữ “Ất thượng” ở phần đánh giá, ngòi bút lượn một vòng như rồng bay phượng múa, vẽ nên nét chữ mới.

Ánh nến loé lên chói mắt, còn chưa kịp để viện trưởng nhìn rõ chữ viết, giấy bút đã quay trở lại vị trí cũ. Đợi thêm một lát, không còn thấy dị tượng gì nữa, viện trưởng đứng dậy, lại một lần nữa thi lễ thật sâu, sau đó mới nâng bài văn của Lâm Trĩ Thủy lên.

“Giáp thượng?!”

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau, trong ánh mắt của nhau đều thấy được sự khó tin.

Khấu viện trưởng đột nhiên nhớ ra điều gì, ánh mắt chuyển sang đề bài: “Phượng hoàng……” Niết bàn!

Nghĩ đến hôm thi ấy, dị tượng phượng hoàng hiện ra ngàn dặm xa, nơi đó tên là Điếu Điểu Sơn, tương truyền là nơi phượng hoàng yên nghỉ, Khấu viện trưởng lập tức hiểu rõ, sắc mặt từ nghi hoặc chuyển thành nghiêm nghị: “Không ai được truyền bài văn của Lâm Trĩ Thủy ra ngoài, ngay cả đề bài cũng không được.”

Phó giám khảo nói: “Nhưng... mỗi năm đều sẽ dán bài văn của ba vị thủ khoa lên cho mọi người học tập mà?”

Khấu viện trưởng lạnh giọng: “Vậy thì chỉ dán của đệ nhị và đệ tam danh thôi!”



“Lâm công tử à, ngàn vạn lần đừng từ chối ta. Chút gạo, mì, tơ lụa này chẳng đáng bao nhiêu tiền cả, hai đứa trẻ các ngươi, không có người lớn trong nhà chống đỡ, có gì khó khăn thì cứ đến tìm ta. Ta và lệnh tôn, lệnh đường làm hàng xóm đã hơn mười, hai mươi năm rồi.”

Muội muội khẽ bĩu môi. Hàng xóm gì chứ, giao tình gì chứ, ba năm trước nhà nàng gặp nạn, bóng người còn chẳng thấy, giờ lại tới đây nhận thân nhận quen.

Khi đám người đứng dậy chuẩn bị rời đi, muội muội giả vờ muốn tiễn ra cửa, đối phương liên tục xua tay: “Không cần phiền, không cần phiền, ta ở ngay cạnh vách thôi.”

Người vừa đi khỏi, muội muội liền nhỏ giọng lầm bầm: “Đây đã là người thứ bảy rồi, mấy hôm trước còn có một người cũng họ Lâm, cứ khăng khăng nói là họ hàng.”

Lâm Trĩ Thủy cười cười, “Nếu ngươi không muốn ứng phó bọn họ, thì cứ ra ngoài chơi đi.”

Muội muội lắc đầu  " Muội đem đám lễ vật đó cất lên trước, tiện thể ghi sổ.”

Bước chân nàng nhẹ nhàng hơn hẳn, so với lúc trước lại càng toát lên vẻ hoạt bát đáng yêu.

Người khách thứ tám cũng đến rất nhanh.

Bà mối nổi danh nhất huyện Kim Quang bước vào: “Lâm công tử, đại hỉ sự a!”

Lâm Trĩ Thủy suýt chút nữa nổi giận tại chỗ: “Muội muội ta không gả!”

Ngay cả dáng vẻ trắng trẻo xinh xắn ngày trước của muội muội còn chưa hồi phục, bây giờ vẫn là dáng vẻ gầy gò xanh xao, đã có người đến cầu hôn, rõ ràng đều là nhắm vào danh tiếng và thành tựu của hắn, tính chuyện đầu tư sớm!

Không phải thật lòng với muội muội hắn – không gả! Muội muội hắn không thật lòng thích – cũng không gả!

Bà mối bật cười: “Không phải Lâm cô nương, không phải Lâm cô nương, là đại hỉ của Lâm công tử ngài kia!”

“Ta?”

“Lục huyện lệnh nhờ ta hỏi, Lâm công tử có nguyện ý kết thành liên lý với tiểu thư nhà hắn không? Cô nương họ Lục ấy là đệ nhất mỹ nhân của huyện Kim Quang ta, dịu dàng nết na, thanh tú linh động, từng học chữ đọc sách, ngày thường người tới cầu thân xếp hàng muốn gãy cả ngạch cửa nhà họ, vậy mà lục công chưa từng hé một lời.”

Lâm Trĩ Thủy lúc này mới sực nhớ, à đúng rồi, hắn mười lăm tuổi, trong mắt người đời bên ngoài, đã có thể thành thân, dựng vợ gả chồng rồi.

Lâm Trĩ Thủy nhẹ nhàng từ chối bà mối.

Đối phương cũng không nản chí: “Tống hương thân cũng có một tiểu thư, nhờ ta hỏi một tiếng, Lâm công tử có hứng thú không?” Sau đó lại là một tràng miêu tả dung mạo, đức hạnh, tính cách toàn lời hay ý đẹp. “Phụ thân Tống cô nương là xuất thân Hàn Lâm đấy.”

Lâm Trĩ Thủy tiếp tục từ chối.

Bà mối lại tiếp: “Còn có tiểu thư của họ Du viên ngoại……”

Lâm Trĩ Thủy thấy đối phương có thể nói thêm cả mười cái tám cái nữa, vội vàng ngắt lời: “Thành gia lập nghiệp, thành gia lập nghiệp – ta còn chưa lập nghiệp, tuyệt đối không thành gia.”

Khuyên can mãi mới tiễn được bà mối ra cửa, còn nhờ bà giúp truyền tin là mình vẫn chưa có ý định thành thân, vậy mà đối phương còn chưa đi xa, liền đụng phải một cỗ xe ngựa – do một con bạch mã không pha tạp sắc kéo, xe rất giản dị mà lại tinh xảo.

Từ xe bước xuống một nam nhân trung niên, khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc áo màu mận chín, dưới chân là đôi giày đính vàng, tất trắng như tuyết.

Người trung niên có tiền. Chỉ có người có tiền và rảnh rỗi mới thường xuyên thay tất mới như thế.

Hắn nhìn thấy Lâm Trĩ Thủy, lập tức cúi người khom lưng, tư thế cung kính hơn hẳn mấy người trước: “Lâm công tử, ta tới để xin lỗi.”

Phía sau có hạ nhân khiêng xuống một chiếc rương nhỏ, lót nệm bằng vải gấm thêu hoa, không khoá nắp, vừa mở ra, ánh vàng lấp lánh, chiếu rực cả một khoảng sân rộng chừng năm sáu thước.

Người trung niên cúi đầu nói: “Ngàn lượng hoàng kim, thỉnh Lâm công tử vui lòng nhận cho.”

Bà mối lập tức chân mềm nhũn, vịn cột cửa mà ngồi bệt xuống đất: “Một lượng vàng đổi được năm mươi lượng bạc trắng, ngàn lượng hoàng kim… chính là năm vạn lượng bạc! Đủ để cả đời ăn sung mặc sướng không lo thiếu thốn!”

Trời ơi đất hỡi, đời này bà chưa từng thấy ai đem nhiều tiền đến như vậy!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play