Chương 1: Lâm gia ngốc tử

Tác giả: Bạch Sắc Đích Mộc

Edit : Kalle

Lâm gia ngốc tử đột nhiên không còn ngốc nữa.

Tin tức này nhanh như gió lớn, lan truyền khắp Kim Quang huyện.

Kim Quang huyện không tính là lớn, nhưng trong huyện, tùy tiện túm lấy một người hỏi, ai cũng có thể vanh vách kể ra chuyện Lâm đại thiện nhân từng quyên ra bao nhiêu tiền tài cho huyện, cùng với đứa con trai duy nhất tuổi còn nhỏ nhưng thông tuệ khác thường. Chỉ tiếc là năm đó chơi đùa vô ý ngã xuống gốc cây, đập đầu bị thương, từ đó trở nên ngốc nghếch.

Mười năm trôi qua, chẳng ai còn cảm thấy đứa nhỏ ấy có khả năng khôi phục. Lúc nghe nói hắn đã trở lại bình thường, không ít người vừa kinh ngạc vừa cảm thán, ai nấy đều không nhịn được muốn tìm hiểu ngọn ngành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

“Chậc, chẳng phải là cái đồ cẩu họ Chu kia đấy sao! Hắn ỷ vào việc Lâm đại thiện nhân qua đời, trong nhà chỉ còn hai huynh đệ sống nương tựa nhau, liền ép người ta đem con gái gả cho con trai của Vương viên ngoại làm minh hôn!”

 Người kể chuyện hậm hực phun một bãi nước bọt xuống đất, rồi tức giận mắng: “Lúc trước nếu không có Lâm đại thiện nhân, cái tên khốn đó sớm đã chết đói đầu đường rồi!”

 

Đám đông vây xem ồ lên: “Lấy oán báo ơn a! Đứa nhỏ  có thể đồng ý sao?”

“Đồng ý rồi.” Người nọ nước miếng văng tung tóe, kích động đến đỏ mặt tía tai: “Họ Chu kia hỏi nàng: Trên đời này có ai  nuôi nổi ca ca ngốc của ngươi không? Lại còn thề thốt đảm bảo, hứa rằng ca ca nàng cả đời cơm no áo ấm. Đứa nhỏ  mới vài tuổi đầu, sao chịu nổi cảnh hắn vừa đánh vừa dụ dỗ như thế?”

Mọi người lắc đầu thở dài: “Tiểu hài tử dễ lừa, lời tên họ  Chu kia nói có thể tin được sao?”

“Cuối cùng vẫn là đứa nhỏ đáng thương!” Người kể chuyện đập tay xuống đùi cái ‘bốp’, “Nếu ca ca ruột thịt của nàng không kịp thời tỉnh táo lại, thì đứa nhỏ đáng thương ấy đã bị lừa ký tên điểm chỉ, tự nguyện cùng người chết kết minh hôn rồi!”

Người này tay múa chân bay, tái hiện sống động cảnh tượng lúc ấy.

Tiểu nữ hài chưa chắc đã không hiểu rõ bụng dạ hiểm độc của tên họ  Chu, nàng là không còn cách nào khác — dù có từ chối, cũng khó nói đối phương sẽ không dùng ám chiêu gì, nửa đêm vác bao tải bắt nàng đi. Thà rằng đàng hoàng viết giấy tờ, trình quan phủ xem xét; huyện quan bản địa cũng không phải ăn không ngồi rồi, dưới sự giám sát của quan phủ, ít nhất ca ca nàng cũng không đến mức không có cơm ăn.

Thế là lăn qua lộn lại suy nghĩ suốt một đêm, sáng hôm sau, nàng dẫn theo ca ca ngốc mà nàng không yên tâm để lại ở nhà, đến cửa nhà họ Chu.

Đúng lúc tiểu nữ hài ngay ngắn đặt bút ký tên lên khế ước cuối cùng, ấn dấu tay cho thật đẹp, đồ tể vui mừng hớn hở cầm lấy tờ khế, thì bên cạnh — từ đầu đến cuối vẫn ngồi nghiêm chỉnh không nhúc nhích — ngốc tử nhà họ Lâm bỗng đứng bật dậy, chộp lấy cái bàn bên cạnh, dồn sức ném mạnh đi.

“Ai u!” Đồ tể ngã ngồi xuống đất, bị giấy bút mực đổ ụp lên người, ngã một trận bừa bộn.

Thì ra thiếu niên ngu ngốc kia đoạt lấy tờ khế, lành nghề mà xé nát thành từng mảnh nhỏ.

“Con mẹ nó!” Trong ánh sáng lờ mờ rọi qua khung cửa sổ, hiện ra một thiếu niên môi hồng răng trắng. Hắn một chân đạp lên mép bàn, một tay nắm cổ áo tên đồ tể, tay còn lại đem mảnh giấy nhét đầy vào miệng y, khinh thường nhếch khóe mắt: “Cút mẹ nó đi, chà đạp  muội muội nhà người ta! Sao không đem chính con gái của ngươi gả qua đi?”

Tên đồ tể ho sặc sụa, ra sức giãy giụa, thiếu niên thuận tay vớ lấy nghiên mực, nện thẳng lên trán y, “bốp” một tiếng, rồi hét một câu:

“Dám đá gia gia ngươi à?”

“Dám bán muội muội của gia gia ngươi?”

“Nhà chúng ta không có người lớn là các ngươi muốn bắt nạt à?”

Tiếng kêu rên của tên đồ tể vang dội phá tan cả cửa nhà, nghe chẳng khác nào đang chịu cực hình thiến sống, nhưng đám người vây xem lại chẳng có ai bước ra giúp hắn. Đồ tể đành phải van xin tha mạng, cầu xin thiếu niên đừng đánh nữa.

Người kể lại vừa nói vừa làm lại những động tác y hệt, khiến một vị láng giềng nhà họ Lâm lau nước mắt cảm thán: “Là nó, chính là cái thằng nhóc quậy phá đó, trông không khác gì trước khi ngốc. Đừng nhìn nó mặt mũi sáng sủa tuấn tú vậy, từ nhỏ đã dẫn đầu cả bọn trẻ con, chọc mèo đuổi chó, trèo cây bắt cá, là cái đồ tiểu ma vương trời không sợ đất không sợ, ai dám chọc nó, không mắng người ta đến mức nước mắt nước mũi lẫn lộn thì không xong.”

“Cái thằng nhóc đó, không chịu được chút uất ức nào đâu!”

Vấn đề là: ngủ một giấc tỉnh dậy, cha mẹ đã xảy ra chuyện, còn phải nuôi muội muội mặt vàng, gầy tới mức da bọc xương này, làm sao đây?

Lâm Trĩ Thủy về tới nhà, ước lượng  muội muội  trên tay, trong lòng than thở: Đứa nhỏ này mà nói là mười ba tuổi thì ai mà tin nổi, nói bảy tám tuổi thôi cũng có khối người tin ấy chứ.

Đứa nhỏ ngẩng đôi mắt lên, sợ sệt nhìn hắn: “Ca ca?”

Lâm Trĩ Thủy “ừ” một tiếng, xoa nhẹ mái tóc khô vàng của tiểu nữ hài: “Mấy năm nay, cực cho muội rồi.” Cha mẹ đã mất, nàng còn nhỏ như vậy, đã phải gánh vác việc chăm sóc ca ca không có phản ứng với bên ngoài, lại còn phải kiếm tiền nuôi sống cả nhà. 

“Đừng sợ, từ nay về sau có ca ca rồi.”

“Ca ca……” Nữ hài nghẹn ngào, đôi mắt đen sẫm như mực thoáng hiện lên ánh sáng yếu ớt, “Ca ca!”

Lâm Trĩ Thủy cúi mắt chăm chú nhìn nàng, trong lòng dâng lên một niềm thương xót dịu dàng khôn tả.

Mười năm qua, tuy hắn không thể điều khiển cơ thể, nhưng vẫn cảm nhận được thế giới bên ngoài, dĩ nhiên biết muội muội đã chăm sóc hắn chu toàn đến nhường nào. Nhất là ba năm trước, khi cha mẹ đột ngột qua đời không kịp trối trăng, nàng nhỏ bé như vậy đã phải học cách cầm rìu đốn củi, đứng trên ghế nấu cơm…

“Ọt ——”

Lâm Trĩ Thủy theo phản xạ nhìn xuống cái bụng phẳng lì của muội muội, ngẩng đầu lên thì thấy tiểu nữ hài mím môi chặt, ánh mắt lảng đi, trông cực kỳ ngượng ngùng.

—— Hai ngày nay, vì chuyện minh hôn khiến nàng canh cánh trong lòng, gần như chẳng ăn được gì cả.

“Đi nào, ca đưa muội đi ăn một bữa tiệc lớn! Ăn thịt Đông Pha!”

Món thịt Đông Pha béo ngậy mà không ngấy!

Tiểu nữ hài đã lâu rồi không được ăn miếng thịt nào, chỉ cần nhớ lại hương thơm ngậy béo lan tỏa nơi đầu lưỡi trong ký ức, đã khiến nàng bất giác nuốt nước miếng .

Thế nhưng…

Nàng cúi đầu, hơi lúng túng cử động đôi chân nhỏ. “Trong nhà không có tiền……”

Lâm Trĩ Thủy cười, kéo tay muội muội: “Không cần lo tiền, để ca lo. Muội cứ yên tâm mà ăn thịt.”

Lâm Trĩ Thủy lập tức dẫn muội muội vào tửu lâu tốt nhất trong thành, gọi hai món mặn, một món canh. Món mặn là món thịt—món thịt Đông Pha thơm ngào ngạt khắp nơi, cùng món cá hun khói Hàng Châu chua ngọt đậm đà; món canh là canh chay—canh bạch ngọc trân châu phỉ thúy, đựng trong bát sứ ngọc men mới tinh óng ánh.

Sau khi canh và thức ăn được bày lên bàn, muội muội vẫn chưa dám ăn, Lâm Trĩ Thủy trong lòng vừa động đã hiểu ngay nguyên nhân. “Chờ ca một chút.”

Lâm Trĩ Thủy lập tức đi về phía quầy, gọi một tiếng: “Chưởng quầy.”

Chưởng quầy Vương ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng lập tức dâng lên hảo cảm: Thiếu niên trước mặt mặt mày như vẽ, đôi mắt đào hoa thoáng nét cười, dung mạo phong lưu tuấn tú. Dù chưa từng gặp qua, chưởng quầy Vương cũng không khỏi dâng lên ba phần thiện ý “ Tiểu công tử , có việc gì dặn dò? ” 

 

“Chưởng quầy, nơi này có cho vay sinh lãi   không?”

“‘Sinh lãi  ’?”

“Đổi tiền lấy tiền, sinh ra lợi nhuận, gọi là sinh lãi  đó.”

Vương chưởng quầy bật cười không dứt: Không thân chẳng quen, thế mà lại tìm hắn vay tiền. “Ngươi tưởng ta cho ngươi mượn tiền, thì ngươi còn có thể trả nổi sao?”

Thiếu niên cười rạng rỡ, để lộ hai chiếc răng nanh nho nhỏ trắng tinh: “Chưởng quầy, ta rất đẹp trai đúng không?”

Vương nhân hơi ngẩn ra, không hiểu ý gì, nhưng thiếu niên này quả thật đẹp đến kinh diễm—khóe mắt tựa hoa đào nở rộ, khi cười thì rực rỡ phong lưu.

Ngay sau đó, hắn thấy đối phương cong cong đôi mắt: “Nếu không có cách trả tiền, ta liền tự bán mình vào nam phong quán luôn cũng được!”

“Phụt ——” Một thực khách bên cạnh suýt nữa phun cả rượu  trong miệng ra.

Vương nhân không nhịn được bật cười thành tiếng, nhặt một cục giấy tròn trên bàn ném nhẹ sang, “Không cần ngươi phải trả lãi đâu, bằng không quan phủ lại tới bắt ta ép người làm kỹ —— cái tên tiểu tử chẳng biết xấu hổ này, ngươi muốn mượn bao nhiêu?”

Lâm Trĩ Thủy báo một con số, lại tự xưng họ tên và gia thế, cam kết trong vòng một tháng sẽ hoàn trả đầy đủ, còn thêm văn bản làm chứng, chưởng quầy Vương từ dưới bàn lấy ra một xâu tiền đưa cho hắn.

Thiếu niên nhỏ đi được vài bước, đột nhiên quay người, chắp tay nói: “Chưởng quầy, chúc ngài phát tài, vạn sự như ý.” Khóe môi nhếch lên lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào, vừa đáng yêu vừa khiến người ta vui vẻ.

Sau khi đặt xâu tiền ngay ngắn trước mặt muội muội, nàng cuối cùng mới yên tâm, đôi mắt sáng long lanh nhìn chằm chằm Lâm Trĩ Thủy: “Ca ca thật là lợi hại!” Vừa mới tỉnh dậy mà đã có thể kiếm được tiền —— đương nhiên không nghĩ tới Lâm Trĩ Thủy vừa đi vay tiền xong, lời khen ngợi của tiểu nữ hài rất chân thành .

Lâm Trĩ Thủy: “Về sau ca ca còn sẽ lợi hại hơn. Nào, ăn thịt đi.”

“Vâng!”

Ăn uống no nê xong, Lâm Trĩ Thủy dẫn muội muội thong thả dạo bước khắp phố lớn ngõ nhỏ, tiểu nữ hài sờ cái bụng tròn vo: “Ca ca, chúng ta đi đâu vậy?”

“Đi tìm một thứ.”

“Thứ gì vậy?”

Lâm Trĩ Thủy dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía tòa kiến trúc cách đó không xa, nơi phảng phất tràn ngập mùi mực, khẽ cười: “Một thứ có thể giúp ca ca kiếm tiền lâu dài.”

—— Triều đình có quy định, ai đậu khảo thí nhập học ở ngoại xá, mỗi tháng có thể lĩnh 850 văn. Nếu được đề bạt vào nội xá, thì mỗi tháng có thể lĩnh đến 1100 văn.

Trong ánh đèn dầu leo lét, tấm biển treo trên tòa kiến trúc đằng xa khắc rõ bốn chữ: Đồ Nam Thư Viện.

“Đồ Nam” — là chỉ chí hướng rộng lớn.

Một học sinh ăn mặc nghiêm chỉnh đi ngang qua bên cạnh, nghe được câu này thì bật cười khinh miệt: “Ngươi tưởng thư viện là nơi muốn vào là vào sao? Học thí thôi mà, chưa chắc ngươi đã thi đậu. Trước tiên nên tính chuyện tiền bạc đã. Làm người đừng ham hố hão huyền, mời tiên sinh dạy học vài năm vững chắc rồi hãy tính tiếp.”

“À.” Lâm Trĩ Thủy chậm rãi chớp mắt, “Học thí là kiểmtra  bản lĩnh viết văn, mấy trăm năm nay đều không đổi, chẳng lẽ gần đây có sửa luật?”

Học sinh đáp: “Quả thực chưa sửa, nhưng đừng nghĩ nó đơn giản……”

Lâm Trĩ Thủy cắt lời: “Vậy ta thấy ta không có vấn đề.”

Học sinh  bị  ngữ khí mù quáng  mà tự tin của hắn  chọc cười: “Lâm Trĩ Thủy, ngươi hôn mê mười năm, lấy gì tin rằng thắng được những người viết không ngừng suốt mười năm?”

“Ngươi quen ta?” Lâm Trĩ Thủy nhìn hắn từ trên xuống dưới, không thấy gì nổi bật, “Xin lỗi, ngươi là ai?”

Học sinh sững người: “Chúng ta không quen biết……” Hắn chỉ từng nghe về "ngốc tử Lâm gia", nay tình cờ gặp, nhận ra nhờ diện mạo mà thôi.

“Vậy càng hay.” Lâm Trĩ Thủy cười tươi rói: “Ta tặng ngươi một câu từ: Phong chợt khởi, thổi nhăn một hồ xuân thủy.”

Câu này, nguyên văn Hán ngữ là: “风乍起,吹皱一池春水。”

— trích từ bài từ 《谒金门》 của Phùng Duyên Tị (冯延巳), thi nhân Nam Đường.

“Gió bỗng nổi, thổi nhăn mặt hồ xuân.”

Một câu cực kỳ trứ danh, vừa mềm mại lại vừa sâu sắc. Ẩn dụ trong đây rất mảnh mai mà gợi cảm: chỉ một cơn gió nhẹ cũng đủ làm mặt hồ xuân phẳng lặng gợn sóng — giống như lòng người vừa động, vừa xao xuyến vì tình cảm chớm nở, nhớ thương hay tương tư.

Học sinh hoảng sợ lùi về sau: “Ngươi thích nam nhân?!”

Câu này vốn xuất xứ từ bài từ nổi tiếng của Phùng Duyên Tị 《Yết Kim Môn》, ngụ ý một nữ nhân nhung nhớ người tình. Giờ bị Lâm Trĩ Thủy dùng để tặng hắn…

Sắc mặt học sinh đỏ rồi trắng, mà Lâm Trĩ Thủy vẫn thêm dầu vào lửa: “Biết đâu là thật thì sao?”

Học sinh hoảng loạn bỏ chạy, như thể sợ Lâm Trĩ Thủy sẽ kéo hắn lại rồi hành quyết ngay tại chỗ.

Muội muội nghiêng đầu: “Ca ca, sao ca lại cười?”

Thiếu niên cười ranh mãnh: “Hi vọng nhà hắn có trưởng bối tri thức uyên bác.”

Học sinh hấp tấp chạy về nhà.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play