Chương 2 : Hắn thắng chắc rồi

Tác giả: Bạch Sắc Đích Mộc

Edit : Kalle

Dù Lâm Trĩ Thủy vô cùng tin tưởng vào thực lực của bản thân, nhưng trước kỳ khảo thí, việc ôn tập vẫn là điều không thể thiếu.

Hôm nay có nguyên một ngày để ôn luyện, đúng lúc thuận tiện để hắn luyện chữ, tìm lại cảm giác viết lách đã lâu không đụng đến.

Hai ba canh giờ sau, Lâm Trĩ Thủy mới buông bút, xoa cổ tay, khẽ liếc về phía muội muội —— nàng đang khép tay đặt trên đầu gối, ngồi thẳng tắp như tượng gỗ, đến cả hơi thở cũng không dám phát ra tiếng. Lâm Trĩ Thủy luyện chữ bao lâu, nàng cũng ngồi nghiêm túc bấy lâu, không rời nửa bước.

Hắn bất đắc dĩ day day ấn đường, khẽ thở dài: “Sao muội  còn khẩn trương hơn cả ta vậy?”

Tiểu cô nương lập tức bật thẳng người như dây đàn, gấp gáp nói: “Không khẩn trương! Muội  không khẩn trương, ca ca cũng không khẩn trương!”

“Ừ, ta đương nhiên không khẩn trương.” Lâm Trĩ Thủy nhớ tới vài lần trước muội muội suýt nữa vì lo lắng mà co rút chân, liền đứng dậy, nói: “Suýt nữa thì quên mất, trong nhà không còn bút mực thích hợp —— có thời gian thì cùng ta đi mua một chút, tiện thể vận động giãn gân cốt.”

 " Được a !” Nàng  nhanh chóng lấy túi tiền ra, đếm đếm một lượt rồi nói: “Ca ca, chúng ta còn 634 đồng !”

Với 634 đồng, đương nhiên không đủ để mua những bộ bút mực thượng đẳng có giá ngàn vạn, nhưng loại trung bình lại vừa vặn hợp túi tiền.

“Chủ quán, cây  bút này bao nhiêu tiền vậy?”

“Một trăm đồng  tiền.”

“Giúp ta—”

Một giọng nói bất ngờ chen vào, cắt ngang cuộc đối thoại giữa Lâm Trĩ Thủy và chủ quán: “Chủ quán,  bút này để ta lấy, đa tạ.”

Lâm Trĩ Thủy quay đầu nhìn —— ồ, chẳng phải là vị huynh đài tối qua bị hắn dùng vài câu từ nhẹ nhàng mà chọc trúng sao? Nhìn bộ dáng ra vẻ “đến để trả đũa” thế kia, xem ra cũng đã hiểu rõ thâm ý ẩn trong bài từ hôm qua rồi.

Lâm Trĩ Thủy chẳng buồn tranh cãi với hắn, xoay người xem sang một quản bút khác: “Chủ quán, bút này…”

Chưa kịp dứt lời, vị huynh đài kia lại một lần nữa chen vào: “Chủ quán, cây bút này ta cũng lấy luôn.”

Lâm Trĩ Thủy đưa mắt nhìn hắn, đối phương mỉm cười ôn hòa: “Chúng ta thật đúng là có duyên, luôn chọn trúng cùng một cây bút.”

“Quả thật rất có duyên.” Lâm Trĩ Thủy gật đầu, tựa hồ chẳng hề để bụng, lại tiếp tục xem sang những quản bút và thỏi mực khác.

“Chủ quán, bút này…”

Lần thứ ba, đối phương lại giành trước một bước: “Giúp ta gói luôn.” Hắn nhìn thấy Lâm Trĩ Thủy đối mặt không nói một lời, trong lòng lập tức thấy hả hê như đã gỡ gạc được một ván, tựa như mọi bực bội tối qua đều tan biến sạch sẽ.

Hắn thậm chí còn có thể bình tĩnh bày ra dáng vẻ của người chiến thắng: “Lâm Trĩ Thủy, ngươi định mua  bút nào? Ta tặng ngươi một cái , coi như kính trọng cái ‘dũng khí lỗ mãng’ của ngươi.”

“Tặng cho ta?” Lâm Trĩ Thủy nhướng mày, âm cuối khẽ nhấc lên, “Vị này…”

“Khấu Ngư.” Hắn ngẩng cao đầu, phóng khoáng xưng tên họ.

Lâm Trĩ Thủy: “Không ngờ Khấu Ngư huynh lại hào phóng đến thế, vừa mới vung tiền như nước mua tuyệt bút, giờ lại định tặng ta một cây bút tốt.”

Khấu Ngư suýt chút nữa cười phá lên, ánh mắt liếc nhìn Lâm Trĩ Thủy mang theo chút đắc ý xen lẫn thương hại: “Một ít tiền lẻ thôi, sao gọi là vung tiền cho được.”

Chủ quán đem bút gói xong, mặt mày hớn hở bước lại: “Khách quan, tổng cộng là mười lượng vàng   200 đồng .”

Đầu Khấu Ngư như bị sét đánh, choáng váng: “Bao… bao nhiêu cơ?”

“Mười lượng vàng 200 tiền.”

“Sao lại đắt thế! Chẳng phải bút chỉ có giá một trăm tiền một cây thôi sao?”

Chủ quán: “Khách quan, ngài mua bút, hai cây đầu tiên giá mỗi cây trăm tiền, còn cây cuối cùng ấy à, tên là ‘Gia Cát bút’, trị giá mười lượng vàng.”

Khấu Ngư đương nhiên từng nghe nói đến Gia Cát bút, nó còn được mệnh danh là "bảo chổi Kiều Hiên", vang danh thiên hạ với lời tán tụng: “Bút pháp của Gia Cát đứng đầu, khắp nước không ai sánh kịp.” Loại bút này vừa tốt vừa quý, nhưng hắn sao lại tự dưng bỏ tiền ra mua thứ đắt đỏ như vậy… Khấu Ngư đứng khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới phản ứng lảng tránh mập mờ khi Lâm Trĩ Thủy lần thứ ba nhắc đến cây bút.

Hắn bị gài bẫy rồi!

Khấu Ngư bật thốt: “Ngươi rõ ràng không có tiền, nhìn làm cây bút mười lượng vàng làm gì ?!”

Lâm Trĩ Thủy quay đầu, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu như đang thắc mắc tại sao đối phương lại nổi giận đến vậy: “Ta chỉ nhìn thôi, đâu có nói sẽ mua.”

Khấu Ngư: “…”

Nghĩ đến cái giá mười lượng vàng kia chói lọi như mặt trời giữa trưa, lại nghĩ đến túi tiền của mình mỗi ngày một mỏng, Khấu Ngư cắn răng một cái, trong lòng cứng rắn một phen: “Chủ quán, ta…”

Lâm Trĩ Thủy ra chiều kinh ngạc: “Khấu huynh muốn trả lại bút sao?” Rồi lại gật gù tự nói với mình: “Cũng phải trả lại chứ, dù sao giá tới mười lượng vàng lận.”

Khấu Ngư cảm giác mặt mình như bị lửa đốt, đỏ bừng bừng: “Ngươi nói linh tinh gì đó! Ai nói ta muốn trả bút? Ta chỉ là… ta ra ngoài không mang nhiều tiền như vậy, muốn nhờ chủ quán giữ lại hộ, ta sẽ cho người mang mười vàng tới sau.”

Lâm Trĩ Thủy: “Khấu huynh quả là tài khí ngất trời.” Rồi xoay người, quay sang chủ quán: “Cây bút này, thỏi mực kia, giúp ta gói lại, cảm ơn.”

Khấu Ngư nhìn thoáng qua, vẫn là những món giá khoảng một hai trăm – quả nhiên là cố tình!

Lâm Trĩ Thủy cầm bút mực xong, dẫn muội muội rời đi. Không ngoài dự đoán, phía sau lập tức vang lên tiếng giận dữ như sấm rền: “Lâm Trĩ Thủy!”

Lâm Trĩ Thủy bình thản quay đầu: “Hử?”

Khấu Ngư nổi giận đùng đùng: “Đấu đi! Ta cũng tham gia học thí, nếu ta xếp hạng thấp hơn ngươi, ta tự nguyện thôi học! Còn nếu ngươi xếp sau ta, dù có thi đậu, cũng phải thôi học!”

Lâm Trĩ Thủy nhướn mày: “Ngươi không phải đã là ngoại xá sinh rồi sao?”

Ngoại xá sinh : học sinh sống và học tập bên ngoài khu học chính

“Thì cũng vẫn được tham gia, chỉ là nếu không lọt vào danh sách thì sẽ bị thôi học thôi. Thi đậu rồi, sẽ căn cứ vào số người được chọn mà tạm hoãn lại phần thôi học.”

Lâm Trĩ Thủy: “Nếu thôi học vốn đã là cái giá phải trả, thì tại sao ta lại phải chấp nhận đánh cược với ngươi?”

Khấu Ngư: Cái gì mà vốn dĩ phải trả giá? Nói cứ như hắn chắc chắn rớt thi vậy!

Càng nghĩ càng tức, hắn nghiến răng nghiến lợi, buộc miệng nói ra: “Thêm một điều kiện! Nếu ta thua, sẽ tặng ngươi một thỏi nguyệt đoàn mặc!”

Nguyệt đoàn mặc – trị giá 300 vàng !

Vừa nói ra lời, Khấu Ngư đã bắt đầu thấy hối hận. Món đồ đó cực kỳ quý hiếm, mài ra dùng thì giúp tâm thần an định, giúp người viết văn không nóng nảy, chính hắn còn tiếc chẳng dám dùng, thỉnh thoảng mới mài một chút cho đủ nhu cầu.

Hắn trừng mắt nhìn Lâm Trĩ Thủy, cố lấy vẻ cứng rắn: “Có dám nhận không?”

Lâm Trĩ Thủy đương nhiên là gật đầu đồng ý.

Khấu Ngư: “Được! Ngày mai học thí, ta nhất định tham gia!”



Canh Tý, ngày Tân Dậu tháng Đinh Hợi

Việc nên làm: tế lễ, cầu phúc, cầu con, lập đàn khấn vái, tắm rửa tịnh thân.

Muội muội chuẩn bị nước , nghiêm túc rửa mặt chải đầu xong, bày biện lên bàn thờ bốn mùa hoa quả cùng trà .

Sau đó, thắp hương, cung kính hành lễ.

“Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng Đại Đế, Hậu Thổ Nương Nương, Văn Khúc Tinh Quân…” Tiểu nữ hài nhắm mắt, đọc một hơi tên tất cả các vị thần tiên mình biết, “Phù hộ ca ca thi cử thuận lợi, tên rạng bảng vàng.”

Cùng lúc đó, Lâm Trĩ Thủy đã ngồi ngay ngắn trong trường thi, tay mượn nghiên mực, chậm rãi điều chỉnh tinh thần, không chút lo lắng về chuyện  thi trượt. Bị nhốt trong thân thể này suốt mười năm, hắn không làm gì khác ngoài việc lặp đi lặp lại trong đầu các bài văn, cân nhắc từng câu từng chữ. Bởi vì cha mẹ tìm mọi cách chữa trị cho hắn, dùng đủ loại dược liệu quý giá, nên hắn thậm chí không cần ăn uống ngủ nghỉ như người bình thường.

Đề thi được phát xuống, vẫn giống hệt như mười năm trước – một tờ giấy trắng, một hàng đề mục.

Đề: Phượng hoàng.

Yêu cầu thể loại: Không giới hạn.

Thời gian: Tỵ giờ một khắc đến Ngọ giờ ba khắc.

Phượng hoàng!

Vừa nhìn thấy đề, Khấu Ngư nhất thời như trút được gánh nặng. Mấy ngày nay lo lắng đến bạc cả đầu, giờ thấy đề bài lại là "phượng hoàng", trong lòng hân hoan như gặp kỳ tích.

Viết văn không phải cứ cần cù là tiến bộ. Có người đứng nguyên tại chỗ mấy năm không nhúc nhích, có người tiến bộ nhỏ giọt, có kẻ lại càng viết càng tụt lùi. Cũng có người may mắn, thời vận hội tụ, một lần viết nên kiệt tác, nhưng sau đó lại không thể duy trì phong độ, tâm lý sụp đổ, văn chương từ đó mà xuống dốc như tháp cát đổ.

Khấu Ngư cũng không dám chắc lần này mình sẽ thuận buồm xuôi gió.

Nhưng may thay, hắn đã đoán trúng đề!

Khấu Ngư mài mực xong, cầm bút viết, đem bài thơ tự sự về phượng hoàng mà mình đã cẩn thận chuẩn bị từ sớm chép vào giấy trắng.

Theo từng nét bút của hắn, linh quang từng đợt hiện lên quanh thân, cuồn cuộn như mây tụ, đến phần cuối bài viết, linh khí đã ngưng tụ đến mức gần như hữu hình.

Khấu Ngư: Ta trúng rồi!

Đám giám khảo liên tục đưa mắt dừng lại chỗ hắn. Viện trưởng vuốt râu mỉm cười, gật đầu tán thưởng.

Giám khảo ngồi ở khu vực đặc biệt được cách âm, phó giám khảo an tâm lên tiếng: “Theo ta thấy, cháu trai của lão Khấu lần này chắc chắn đệ nhất rồi.”

Giám khảo bên cạnh phụ họa: “Mấy thí sinh khác tuy cũng có linh quang, nhưng chẳng ai so được với cái khí chất tinh thuần do cháu trai lão Khấu dẫn dắt.”

Khấu viện trưởng: “Nó thi lần hai, kết quả tốt hơn người khác cũng là chuyện bình thường thôi.”

Phó giám khảo xua tay: “Khấu lão, ta nói thật, đối với con cháu cũng đừng nghiêm khắc quá. Lần này linh quang của Khấu Ngư cao tới ba thước ba, so với lần trước nhiều hơn một thước một. Nhìn vào, đúng là năm nay nó đã nỗ lực không ít.”

Cũng may có cái gọi là “văn chương linh khí”, bọn họ chẳng cần đọc nội dung, chỉ nhìn độ sáng của linh quang là đoán được ai sẽ giành quán quân.

Khấu viện trưởng vẫn bình tĩnh: “Khen sớm quá rồi. Linh khí văn chương dày đến đâu, tỏa ra xa cỡ nào, ngoài sức viết của tác giả, còn phải xem người đời có thích, có truyền miệng khen ngợi không. Trước khi kết thúc, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.”

“Dù sao thì, cũng không phải là thí sinh ở bàn số 7.” Một giám khảo cười cười, kết luận, “Văn chương của hắn tới giờ vẫn chưa có lấy chút linh quang nào.”

Khấu viện trưởng liếc mắt nhìn theo, thấy người kia thì không khỏi sửng sốt: “Là hắn à, Lâm Trĩ Thủy. Năm đó đứng đầu thi vào thư viện, vậy mà giờ văn chương không hề có linh khí, thật đáng tiếc.”

Thần đồng năm nào, nay sắp chìm vào biển người vô danh rồi sao?

Hoặc có lẽ, quá nóng vội. Khấu viện trưởng thở dài: “Hắn nên nhẫn nại học thêm hai ba năm, tìm lại cảm giác viết văn khi xưa rồi hãy thi lại.”

Bây giờ gặp cú sốc này, sợ là khó vực dậy nổi.

Khấu Ngư viết được nửa bài, chợt ngẩng đầu muốn xem tình hình của Lâm Trĩ Thủy. Vị trí của hai người cũng không xa, hắn chỉ liếc một cái là thấy rõ – dưới ánh linh quang rực rỡ xung quanh, bài viết của Lâm Trĩ Thủy hoàn toàn tĩnh lặng, không hề dao động, một tia linh khí cũng chẳng có, giống như một mảnh giấy chết giữa màn đêm.

Chỉ vậy thôi sao?

Khấu Ngư suýt chút nữa đánh rơi cả bút.

Với trình độ này mà cũng dám ngông cuồng nói sẽ thi vào thư viện?

Còn dám đánh cược với hắn nữa sao??

Chỉ cần văn chương có chút ít khả năng dẫn dắt người đọc, thì linh quang nhất định sẽ xuất hiện. Không có linh quang, chứng tỏ đó là một bài viết vô năng, vô dụng.

Dĩ nhiên, vẫn có một nguyên nhân khác khiến văn chương không phát ra linh quang – đó chính là trời sinh dị tượng. Tất cả linh khí đều hội tụ vào một chỗ, khiến văn chương bề ngoài trông tầm thường, nhưng thực chất lại là kỳ thư hiếm có.

Khấu Ngư lắc đầu, cảm thấy bản thân nghĩ xa quá, có chút nực cười.

Như Văn Vương viết “Chu Dịch”, tạo nên hiện tượng Bạch Hổ xuất thế – đó là trình độ của bậc đại tài chân chính. Còn Lâm Trĩ Thủy? Một thiếu niên mười lăm tuổi, đâm đầu ngốc nghếch suốt mười năm trời, thì lấy đâu ra khả năng viết ra văn chương xuất hiện dị tượng?

—— Trận cá cược này, hắn chắc chắn thắng rồi!

Khảo thí : thi cử



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play