Nhìn bóng dáng Trịnh Diệc Tuyết cùng Tiêu Tử Ngang khuất dần trước mắt, trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh sinh nghi, Trịnh Diệc Tuyết làm sao vô duyên vô cớ lại có thể thay đổi lớn đến thế được.
Bất kể thế nào, có thể đưa Tiêu Tử Ngang đi, không để hắn ở trước mặt Bùi Ngụ Hành mà lắc lư, cũng xem như không tồi.
“Ai chà, ta không cẩn thận thắt dây áo choàng thành nút chết rồi, phải làm sao đây? Hay là ta cắt đi nhé?”
Bùi Ngụ Hành cúi đầu nhìn, không hề có chút đề phòng nào với Tuyên Nguyệt Ninh, “Ta còn tưởng là nàng cố ý.”
“Ta làm sao mà cố ý được chứ.” Tuyên Nguyệt Ninh ngượng ngùng cười, cương quyết phủ nhận.
“Được rồi, bên ngoài lạnh quá.” Bùi Ngụ Hành đưa tay đội mũ áo choàng lên đầu nàng, tuy hắn không hiểu vì sao cứ gặp Trịnh Diệc Tuyết là nàng lại cởi mũ, nhưng cũng không ảnh hưởng gì đến việc hắn đi theo nàng, “Đến thư phòng chỗ hậu viện đi, chỗ đó ấm áp.”
Thư phòng nơi hậu viện gần như đã thành thư phòng riêng của Tuyên Nguyệt Ninh, hai chiếc bàn đều bày đầy tranh nàng vẽ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play