Tuyên Nguyệt Ninh sắp chết.

Mùa đông năm 18 Đại Lạc vương triều, thời tiết bất thường, tuyết lớn đầu mùa, thành Lạc Dương chìm trong tuyết trắng xóa.

Bên trong phường Lập Đức gần hoàng thành, Tiêu phủ sớm đã chuẩn bị lụa trắng, tôi tớ bận đến chân không chạm đất, xuyên qua khúc đường hẹp quanh co và thác nước, cảnh tuyết đẹp nhưng giờ đây không ai đi thưởng thức, mà tiếng khóc không ngừng truyền đến làm người thở không nổi.

Trong nhà chậu than đang được thiêu cực vượng, khiến một vài đốm lửa nhỏ liên tục xẹt ra, Tuyên Nguyệt Ninh nằm ở trên giường đã được đắp hai lớp mềm dày, nhưng vẫn bị đông lạnh đến run, trong lòng đã biết mình đã tới lúc chết.

Nhìn người tiến vào, đó là phu quân của nàng Tiêu Tử Ngang, tôi tớ trong phòng bị hắn phất tay đuổi ra ngoài, lang trung vừa mới bị hắn tiễn đi, cũng để lại lời nói đã hết cách cứu chữa, nói bọn họ chuẩn bị hậu sự thôi.

Hắn đứng ở mép giường thần sắc phức tạp, “Ta đã phái người thông tri Bùi tướng, hắn thực mau sẽ tới.”

Bùi tướng, Bùi Ngụ Hành……

Tuyên Nguyệt Ninh nhắm mắt lại, giống như không nghe thấy, nhưng tiếng thở dốc càng ngày càng nặng, ngực không ngừng phập phồng, sau đó liền kịch liệt ho khan đến ra máu.

Ngăn lại Tiêu Tử Ngang gọi người, nàng cười sầu thảm, mở miệng nói: “Ta cùng ngươi thành thân nhiều năm, thay ngươi giáo dưỡng con vợ lẽ, che lấp việc người thích nam nhân, ước định giữa chúng ta vẫn tính phải không?”

“Đúng vậy.”

Giống như hồi quang phản chiếu, khuôn mặt vàng vọt của Tuyên Nguyệt Ninh trở nên đỏ ửng, mở hai mắt sáng ngời, gằn từng chữ: “Tốt, sau khi ta chết, liền một mồi lửa đem ta thiêu sạch sẽ, cùng với gian phòng này đi. Ta không phải con dâu Tiêu gia, cũng không phải con gái Trịnh gia! Ta gọi là, Tuyên Nguyệt Ninh.”

Đến lúc sắp chết nàng mới nghĩ kỹ, nàng không phải Trịnh Nguyệt Ninh, dù thay đổi họ, nàng cũng không phải đích nữ cao cao tại thượng của Trịnh gia, bọn họ chỉ nhận Trịnh Diệc Tuyết, a dua nịnh bợ cô ta, nàng lại chả là cái gì.

Nhiều năm qua tranh đấu cuối cùng chỉ là một hồi chê cười.

Nhưng dựa vào cái gì! Nàng mới là người mang dòng máu Trịnh gia, Trịnh Diệc Tuyết mới là kẻ giả dạng! Cả hai đều bị ôm sai, cho dù bọn họ không dưỡng nàng, nhưng nàng mới là bọn họ con ruột!

Cốt nhục thân tình cũng không so được hoa ngôn xảo ngữ của Trịnh Diệc Tuyết, nàng chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, nhưng trong mắt bọn họ đó là nàng đang khinh dễ Trịnh Diệc Tuyết.

Thật buồn cười, kẻ cướp cẩm tú nhân sinh vốn là của nàng chính là Trịnh Diệc Tuyết, nàng chỉ là lấy về đồ vật của mình, như thế là không đúng à? Như thế nào lại là sai ư? Tại sao cha mẹ sủng ái, huynh trưởng yêu quý đều không phải nàng!

Nghĩ vậy, trái tim đột nhiên trừu đau, trán chảy ra mồ hôi, lại hộc máu lần nữa.

Hôm nay, đều là ngày sinh nhật của cả hai, trong Tiêu phủ nàng đang sắp hấp hối, mà bên nàng chỉ có Tiêu Tử Ngang, tất cả thân nhân của nàng đều đang tham gia yến hội của Trịnh Diệc Tuyết.

Bọn họ chúc mừng bảo bối dưỡng nữ sinh nhật, quên mất nàng cùng cô ta ra đời cùng ngày, cũng không nhớ hiện giờ nàng đang bệnh nặng, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.

Một giọt nước mắt theo khóe mắt chảy đi xuống, ước gì được thấy sắc mặt bọn họ khi nhận được tin nàng đã chết sau khi tham gia xong yến hội.

Thật không cam lòng, nàng chính là con gái ruột của bọn họ, lưu lạc mười ba năm bên ngoài, vẫn không so được với Trịnh Diệc Tuyết sao? Bọn họ thương thấu trái tim nàng!

Thôi thôi, năm đó nàng không nên lựa chọn trở lại Trịnh phủ.

Là nàng sai rồi, là nàng vọng tưởng, nàng không nên hy vọng xa vời mình có được thân tình.

Ngay cả gả cho Tiêu Tử Ngang, cũng là do Trịnh Diệc Tuyết không nghĩ gả, nàng mới phải gả, vì sao hiện giờ nàng mới chịu hiểu, trong lòng Trịnh gia nàng không có bất kỳ địa vị nào, vì thế tro cốt của nàng nên rải trong trời đất này, thành cô hồn dã quỷ là tốt nhất.

“Như thế nào? Ngươi đồng ý không?” Nàng cố gắng chống một hơi, nhìn Tiêu Tử Ngang, chờ hắn đáp ứng.

Tiêu Tử Ngang gật đầu, “Ước định của chúng ta vẫn luôn còn, là ta thẹn với ngươi, ta đã thúc giục người đi mời Bùi tướng, ngươi, lại cố gắng cố gắng.”

Khuôn mặt Tuyên Nguyệt Ninh cười nhẹ, cho dù chờ mong sau khi chết được giải thoát, không mang họ Trịnh, nhưng nghe được hai chữ “Bùi tướng” này, vẫn làm lòng nàng thấy khổ sở.

“Ngươi mời hắn, hắn cũng sẽ không tới, cần gì phải làm vậy.”

Tiêu Tử Ngang trịnh trọng nói: “Hắn sẽ đến, Nguyệt Ninh, chờ hắn tới nhìn ngươi.”

Trên mặt nàng đỏ ửng biến mất, nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt nhìn nóc giường dần dần tan rã, năm đó nàng vẫn là tiểu nương tử của Tuyên gia, cha mẹ đều mất, đến ở nhờ nhà cô ruột, khi đó cô ruột đã gả cho Bùi gia —— mẹ của Bùi Ngụ Hành, cùng lớn lên với Bùi Ngụ Hành.

Sau đó, Bùi gia xảy ra chuyện, chỉ còn nàng cùng Bùi Ngụ Hành sống nương tựa lẫn nhau, khi Trịnh gia tìm được nàng, vì không muốn liên lụy Bùi Ngụ Hành, cũng muốn Trịnh gia cấp ra đủ ngân phiếu để cho Bùi Ngụ Hành sống sót, nàng đi theo Trịnh gia, chỉ chừa lại mình Bùi Ngụ Hành một người cơ khổ trưởng thành.

Việc này, chính là việc hối hận nhất cuộc đời nàng, nàng không nên bỏ lại Bùi Ngụ Hành.

Khoảnh khắc hấp hối, các giác quan không còn nhanh nhạy, nhưng hôm nay lại cảm nhận rõ cổ họng đang tắc nghẹn, nàng rất sai.

Nếu được làm lại cuộc đời, nàng tuyệt đối sẽ không trở lại Trịnh gia nhận tổ quy tông, nàng sẽ bồi Bùi Ngụ Hành cùng nhau vượt mọi chông gai, không rời xa hắn.

Chẳng sợ ăn cỏ ăn trấu, nàng cũng nguyện ý, nghĩ vậy, khóe miệng nàng cong cong lên, rơi lệ và chết.

“Nguyệt Ninh?!”

Gió đông lạnh thấu xương bay cao dải lụa trắng, kết hợp tiếng khóc rung trời, thật quá thê lương.

Ngoài cửa lớn Tiêu phủ, một chiếc xe ngựa hoa lệ ngừng ở góc đường, tùy tùng nhìn lụa trắng trên cửa, thấp giọng nói cùng người trong xe ngựa, giọng nói mang theo nôn nóng: “Lang quân, Trịnh phu nhân qua đời, chúng ta đã ở đây hơn một canh giờ, còn không đi vào sao? Sức khỏe của Ngài sẽ chịu không nổi.”

Một bàn tay thon dài trắng nõn mở màn xe, gió lạnh lùa vào, ánh mắt hắn thoáng nhìn, tùy tùng kia tưởng che chở hắn cứng đờ tại chỗ, buông vươn tay quỳ gối trên mặt tuyết, “Là thuộc hạ mạo muội.” 

Người trong xe ngựa ho nhẹ hai tiếng, mới mở miệng, thanh âm không giống ngày xưa thanh triệt, mang theo một tia run rẩy, “Ngươi nói sai rồi, nàng không phải Trịnh phu nhân, mà là Tuyên phu nhân, đem xe ngựa dừng trước cửa Tiêu phủ, chúng ta tiếp tục chờ.”

Ở Đại Lạc, phần lớn tiểu nương tử đã xuất giá không theo họ của quan phu, các nàng cùng nhà mẹ đẻ quan hệ mật thiết, do đó các nàng vẫn lấy họ nhà mẹ đẻ xưng hô, mà Nguyệt Ninh không thích người khác gọi nàng là Trịnh phu nhân, Trịnh phủ trước nay đều không phải nhà mẹ đẻ của nàng, nàng thích nhất cái tên Tuyên Nguyệt Ninh này.

Một lát sau, một cỗ xe ngựa lộng lẫy và phủ một lớp tuyết dày, cỗ xe được các thị vệ cầm đao đứng canh bảo vệ, dừng lại trước cửa Tiêu phủ, sừng sững trên nền tuyết. Muốn đi vào phủ, cần phải bước qua hàng lưỡi đao sắc bén kia.

Cánh cửa được mở ra, Tiêu Tử Ngang từ trong đi ra, nhìn thấy cảnh này, đi đến trước xe ngựa thở dài: “Bùi tướng ở trước cửa phủ ta thật lớn uy phong, nếu đã tới, sao không đi vào nhìn nàng lần cuối?”

Một tiếng cười khẽ từ trong xe ngựa truyền ra, màn xe xốc lên, trong xe bố trí rất xa hoa, khắp nơi toàn là đệm mềm, trong xe là một vị nam tử mặt như quan ngọc, hắn khoác một thân áo khoác lông cừu màu trắng, quàng cổ là lông cáo rũ xuống phần đuôi ngay trước ngực là màu đen, càng nổi bật đôi môi đỏ diễm lệ, thật sự xa hoa lãng phí.

Trong tay hắn cầm một chiếc lò sưởi được chạm trổ hoa văn tinh xảo, một cơn gió lạnh thổi qua làm bốc lên hơi nóng, mờ ảo bao quanh hắn, khiến hắn càng mang dáng vẻ của tiên nhân. 

Cổ họng trở nên khó chịu, nâng lên tay áo rộng che khuất nửa khuôn mặt, ho khan kịch liệt rồi mới nói: “Đồ vật đâu?”

Tiêu Tử Ngang từ trong tay áo lấy ra một tờ thư hòa li đưa cho hắn, “Trước khi chết Nguyệt Ninh có di ngôn, sau khi nàng chết, không phải con dâu Tiêu gia, cũng không phải con gái Trịnh gia, chỉ nguyện một mồi lửa đốt hết, đem tro cốt này rải trong trời đất, ta đã theo đúng ước định với Bùi tướng đem thư hòa li cho ngươi, từ giờ Nguyệt Ninh không còn là con dâu Tiêu gia, nhưng còn không là con gái Trịnh gia, Bùi tướng tính toán làm thế nào?”

Không phải con dâu Tiêu gia, cũng không phải con gái Trịnh gia?

Bùi Ngụ Hành chậm rãi ngồi thẳng thân, nhếch môi cười, cẩn thận đem thư hòa li cất, mặt đất chấn động, thì thu được tin người bên Trịnh gia đang tới đây.

Hắn nhìn chằm chằm một đám người đối diện, giọng nói trở nên lạnh lùng, “Chỉ cần Bùi Ngụ Hành ta muốn, lễ nghĩa, bàn tán thì thế nào, ai có thể ngăn được ta, Trịnh gia à!”

“Bùi Ngụ Hành, cho dù ngươi là Tể tướng, cũng không thể đối xử với chúng ta như thế.”

Tiếng khóc ầm ĩ qua đi, chỉ còn một mảnh yên tĩnh, đuổi đi tất cả người của Trịnh gia, xe ngựa của Bùi Ngụ Hành cuối cùng cũng đi, từ đầu đến cuối hắn cũng không đi vào Tiêu phủ.

Không ai thấy trong thùng xe, Bùi Ngụ Hành bộc phát ra tiếng ho khan tê tâm phế liệt, một đống máu bị hắn phun ở trên khăn tay, hắn lại như không có chuyện gì mà lau môi, không chỉ lau đi máu ở khóe miệng, cũng lau đi lớp son môi lúc sáng được bôi lên, lộ ra đôi môi màu xanh trắng được giấu.

Tuyết lớn như lông ngỗng rơi phủ lên mọi nơi, chiếc xe ngựa ngày càng nhỏ dần, cho đến khi hoàn toàn bị bao phủ trong gió tuyết.

“Nguyệt Ninh”, một giọng nói nỉ non, rất mau biến mất giữa trời đất.

“Nguyệt Ninh!”

Tuyên Nguyệt Ninh mở choàng mắt, trái tim giữa lồng ngực vẫn đập nhanh khỏe mạnh, từ lúc nàng sinh bệnh tới giờ, chưa từng cảm thấy đập nhanh như vậy.

Nàng trọng sinh!

Nàng duỗi tay xoa nhẹ trái tim đang thổn thức, cố gắng trấn tĩnh bản thân. Mọi thứ cằn cỗi, héo úa không còn nữa, nàng đã trở về lại cái tuổi mười ba đầy non nớt của mình.

Lúc này, thân thể nàng vẫn còn mang bệnh phong hàn, suốt ba ngày qua đầu óc cứ mơ màng, lơ mơ mà tiếp nhận mọi tin tức. Đến hôm nay, nàng mới thực sự tỉnh táo lại, mơ hồ nhận ra mình chưa chết.

Nàng đã trọng sinh, trở về thời điểm trước khi về Trịnh gia. Bấy giờ, Bùi phụ gặp chuyện, bị người trong tộc vu cáo tội tham ô, thậm chí còn bị nghi ngờ có ý đồ tạo phản. Lúc này, nữ hoàng vừa mới lên ngôi, đang cấp thiết muốn ổn định Đại Lạc. 《Đại Lạc luật》quy định, người trong tộc tố cáo kẻ mưu nghịch không những vô tội mà còn có công, sẽ được một nửa tài sản của kẻ bị tố cáo.

Trong cơn sóng gió này, không ai dám đứng ra giúp đỡ Bùi phụ. Sau khi hòa li với Tuyên phu nhân, Bùi phụ bị xử trảm. Gia sản Bùi gia một nửa bị sung công, một nửa bị người trong tộc chiếm đoạt, chẳng để lại gì cho họ. Bọn họ đi theo Tuyên phu nhân, một đường lang bạt, gian nan từ Trường An đến Việt Châu xa xôi, tìm kiếm sự che chở từ nhà mẹ đẻ của Tuyên phu nhân.

Thế nhưng, Tuyên gia sợ bị liên lụy, đóng chặt cửa, không chịu nhận họ vào. Mẹ con nàng phải lưu lạc ở một phường xóm hỗn loạn nhất Việt Châu, nơi cá mè lẫn lộn, chịu đủ mọi tủi nhục.

Lặn lội đường xa, lại thêm việc bị Tuyên gia cự tuyệt, khiến Tuyên phu nhân và nàng ngã bệnh không dậy nổi. Bùi Ngụ Hành phải ra ngoài bán chữ kiếm tiền mua thuốc, để lại trong nhà đôi song sinh bảy tuổi của Tuyên phu nhân chăm sóc hai người bệnh.

Cũng chính trong cảnh khốn khổ này, đôi long phượng thai suýt chút nữa bị bán đi và chết yểu vì bệnh tật. Tuyên phu nhân không chịu nổi cú sốc mất chồng rồi lại mất con, đã không qua khỏi.

Sự chia lìa vĩnh viễn của những người thân yêu khiến Bùi Ngụ Hành đau khổ vô tận.

Ngoài cửa phòng gỗ vang lên tiếng đập thình thịch, "Mau mở cửa cho bà, đừng để bà phải động tay động chân! Ta nói cho các ngươi biết, cái phường này tuyệt đối không có chuyện ở không trả tiền. Nếu các ngươi không móc ra được tiền, ta thấy đôi long phượng thai kia của các ngươi thông minh lanh lợi, chi bằng để lại cho bà già này!

allinvn.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play