Bùi Ngụ Hành kéo các đệ muội rời đi theo lời mẫu thân, lúc đi ngang qua Tuyên Nguyệt Ninh thì khẽ nói nhỏ: “Nếu mẫu thân có trách phạt, cứ nói là do ta làm.”

Khóe miệng Tuyên Nguyệt Ninh khẽ cong lên, khi cánh cửa phía sau vừa đóng lại, nụ cười cũng dần lặn xuống.

Tuyên phu nhân mấy lần thốt lên “Con…”, nghẹn ngào không dứt, “Con có biết chiếc khóa vàng này có ý nghĩa thế nào không? Sao con có thể đem đi cầm cố? Con muốn chọc cô mẫu tức chết phải không?”

“Con biết chứ.”

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định: “Cô mẫu, Nguyệt Ninh biết rõ.”

“Biết? Con biết cái gì? Con biết từ khi nào?” Tuyên phu nhân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững.

Tuyên Nguyệt Ninh cắn răng, dập tắt tia hy vọng trong mắt bà, đáp: “Con biết mình không phải là thân sinh của dưỡng phụ dưỡng mẫu, cũng biết chiếc khóa vàng kia từ nhỏ đã đeo trên cổ con, là vật mà thân sinh phụ mẫu cho con. Nguyệt Ninh… từ lâu đã biết chuyện này rồi.”

Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, không biết từ lúc nào nước mắt đã ướt đẫm khuôn mặt.

Tuyên phu nhân loạng choạng bước tới, ngồi xổm xuống ôm nàng vào lòng: “Biết rồi sao mà còn dám đem cầm cố nó? Cô mẫu biết phải ăn nói thế nào với dưỡng phụ dưỡng mẫu của con đây? Sau này con phải làm sao bây giờ?”

Nàng ngồi thẳng lưng như cây trúc chẳng bao giờ cong, mặc kệ cô mẫu ôm hay chất vấn, bình thản nói: “Cô mẫu, nếu không cầm cố khóa vàng thì có lẽ phải vì mấy đồng bạc mà bán Bùi Cảnh Chiêu, Bùi Cảnh Ký cho bọn họ? Hay để Bùi Ngụ Hành mang theo thân thể ốm yếu cúi đầu làm thuê viết chữ? Huynh ấy còn phải tham gia thi cử, vì phụ thân mà lật lại bản án sai… Lúc đó, Nguyệt Ninh còn có thể làm gì? Khóa vàng chỉ là vật chết, người mới là sống. Chẳng lẽ để Nguyệt Ninh nhìn cô mẫu không tiền chữa bệnh, bệnh tình ngày càng nặng sao?”

Tuyên phu nhân nghe xong nàng nói, biết nàng làm vậy là đúng, nhưng trong lòng vẫn không cam tâm, đau lòng nàng vì nhà họ Bùi mà hy sinh quá nhiều, lại giận nàng tự ý đem cầm khóa vàng, không ngừng trách mắng.

Tuyên Nguyệt Ninh định đưa tay lau nước mắt. Nàng từng nói sẽ không vì nhà họ Trịnh mà rơi thêm một giọt lệ nào nữa. Giọng cương quyết: “Nếu con không biết khóa vàng tồn tại thì con sẽ cùng mọi người vượt qua khó khăn, nhưng giờ đã biết thì đem nó đi cầm cố mà giải quyết được tình cảnh trước mắt, thì nó xứng đáng!”

“Đứa nhỏ này, đứa nhỏ này!” Tuyên phu nhân gần như phát điên, vừa mắng vừa đánh nàng:
“Con nói xem, con đem cầm cố khóa vàng rồi sau này làm sao tìm được thân sinh phụ mẫu, làm sao bây giờ?”

Tuyên Nguyệt Ninh mặc cho bà đánh, cả người run rẩy như một bông hoa nhỏ trong mưa gió, nhớ lại những ngày ở nhà họ Trịnh, vất vả lấy lòng phụ mẫu, huynh tỷ, nhớ lại giây phút qua đời ở Tiêu phủ, nhớ về những người được gọi là thân nhân của nàng… đều là người của Trịnh Diệc Tuyết. Nàng gào lên: “Vậy thì con không tìm!”

“Con nói linh tinh gì đó! Thân sinh phụ mẫu của con chắc chắn là người nhà quyền thế, con dĩ nhiên phải trở về với họ, sao phải ở lại đây chịu khổ, sống những ngày tháng không rõ tương lai thế này! Con còn dám cầm cố khóa vàng, ta phải đánh chết con!”

Từng cái đánh giáng xuống, mỗi cú đều là nỗi đau trong lòng Tuyên phu nhân.

Cô mẫu trách nàng, nhưng cũng thương nàng. Cô mẫu đang sợ nàng sẽ không bao giờ tìm lại được thân sinh phụ mẫu, sợ nàng bị người đời ức hiếp, chỉ muốn nàng được thoát khỏi hoàn cảnh khốn cùng hiện tại của Bùi gia. Tất cả… cũng chỉ vì muốn tốt cho nàng.

Chính vì hiểu điều đó, Tuyên Nguyệt Ninh lại càng đau lòng. Vì sao nàng không phải là Trịnh Diệc Tuyết? Vì sao nàng không thể là người của Tuyên gia, mà chỉ là một đứa trẻ bị ôm nhầm? Nàng muốn trong người mình chảy dòng máu giống cô mẫu.

Trịnh gia… dù chết nàng cũng không muốn quay lại!

“Con không về đâu! Họ đã bỏ rơi con, con tuyệt đối không quay về!”

Tuyên phu nhân thở hổn hển, sức lực cạn dần. Bà mới bệnh dậy, thân thể vốn yếu, mấy cái đánh này khiến bà chẳng còn chút sức nào.

Cuối cùng chỉ còn vài cái vung tay yếu ớt đánh lên người nàng, rồi đẩy nàng ra: “Con bây giờ đi đến tiệm cầm đồ, ta đi vay tiền. Dù có phải trả gấp mười lần, cũng phải chuộc khóa vàng về cho bằng được!”

“Con không đi! Không chuộc lại được đâu! Cô mẫu hãy quên nó đi!” Nàng ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn thẳng: “Cô mẫu cũng không cần con nữa sao?”

Tuyên phu nhân giận đến nghẹn lời: “Ta lúc nào nói không cần con? Đừng có mà càn quấy nữa! Khóa vàng không chuộc lại được, ta đánh chết con luôn bây giờ!”

Bà giơ tay lên, nhưng chưa kịp đánh thì bỗng khựng lại.

“Mẫu thân.”

“Con… con gọi ta là gì?”

Tuyên Nguyệt Ninh lặp lại, cái tên mà nàng đã gọi hàng nghìn lần trong lòng: “Mẫu thân.”

Ngọn lửa giận dữ trong người Tuyên phu nhân lập tức tắt ngấm. Một người đàn bà đã trải qua biết bao sóng gió, giờ phút này lại chẳng thể thốt nên lời. Tay bà được Tuyên Nguyệt Ninh ôm lấy, ánh mắt bà ngơ ngác. 

Tuyên Nguyệt Ninh nhìn bà, hít hít mũi: “Nguyệt Ninh năm tuổi đã mất cả dưỡng phụ dưỡng mẫu, sau đó là do mẫu thân nuôi nấng con lớn lên. Trong lòng Nguyệt Ninh, mẫu thân từ lâu đã là người thân sinh ra con. Còn chiếc khóa vàng đó… đối với con chỉ là món đồ trang sức có thể đổi lấy tiền mà thôi. Thân sinh phụ mẫu chưa từng gặp mặt, đối với con cũng chỉ như người qua đường. Con là Tuyên Nguyệt Ninh, đời này chỉ họ Tuyên, không tìm họ, cũng không định trở về. Con chỉ muốn ở lại, ăn bám Bùi gia, cùng mọi người đồng cam cộng khổ.”

Nước mắt rơi như mưa, nàng run run hỏi nhỏ: “Mẫu thân… đừng đuổi Nguyệt Ninh đi… được không?”

Tuyên phu nhân toàn thân run rẩy, vừa vui vừa đau, ôm chặt đầu nàng vào lòng, càng ôm càng chặt, siết đến nỗi cả người nàng đau nhức. Bà bỗng bật khóc lớn: “Con của ta… con của ta ơi!”

Tiếng khóc thê lương như trút hết những nỗi khổ đau không ai thấu của bà từ khi phu quân bị xử tử, gia tộc ruồng bỏ, tiếng khóc như tiếng lòng bà vang vọng mãi không thôi.

allinvn.net

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play