Cách một cánh cửa, bên trong phòng là tiếng Tuyên phu nhân gào khóc, ngoài cửa là ba người Bùi gia – lặng lẽ đứng đó, không dám bước vào, nhưng đứng đây vì sợ Tuyên phu nhân nổi giận trách mắng Tuyên Nguyệt Ninh. Vì vậy, họ nghe rõ được đoạn đối thoại bên trong phòng.
“A, a huynh?”
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký ôm chặt lấy nhau, như thể chỉ có vậy mới có thể sưởi ấm được trái tim nhỏ bé của mình.
Bùi Cảnh Ký lí nhí hỏi: “Hóa ra a tỷ không phải là cốt nhục của biểu di... Vậy, vậy... cái khóa vàng đem đi cầm cố rồi, a tỷ chẳng phải vĩnh viễn không tìm được đường về nhà sao?”
Bùi Cảnh Chiêu trừng mắt nhìn Bùi Cảnh Ký, lấy cùi chỏ chọc chọc hắn:
“Tìm không thấy thì càng tốt! A tỷ sẽ mãi là a tỷ của chúng ta! Ngươi không nghe a tỷ cũng gọi mẫu thân là nương đấy thôi! Ta thấy a tỷ nói đúng, người có thể bỏ rơi a tỷ thì cũng chẳng có gì tốt đẹp!”
“Ta thật ra cũng không muốn để a tỷ đi. Nhưng cứ cảm thấy… chúng ta có nương, còn a tỷ thì chẳng có ai cả. Ta... ta đau lòng cho a tỷ, cảm thấy lẽ ra không nên như thế. A tỷ cũng nên có thân mẫu yêu thương như chúng ta vậy...”
Những lời non nớt của Bùi Cảnh Ký khiến cả Bùi Cảnh Chiêu cũng im lặng. Hai đứa nhỏ chưa hiểu hết chuyện đúng sai trong đó, nhưng ánh mắt đồng lòng, cùng nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, chờ mong một lời giải thích từ hắn.
Dưới thời Đại Lạc đang cường thịnh, dân số tăng nhanh, muốn trong biển người mênh mông ấy tìm ra thân sinh phụ mẫu của Tuyên Nguyệt Ninh, nói thì dễ làm mới khó. Ngay cả họ ở châu nào cũng không biết, huống chi chiếc khóa vàng đã bị đem đi cầm cố, không có tín vật gì để đối chiếu… Tuyên Nguyệt Ninh cơ bản là không thể về nhà.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play