Bệnh nặng mới khỏi vốn là chuyện đáng mừng. Tuyên phu nhân tuổi tầm bốn mươi, mặc áo bông tay ngắn ống rộng màu xanh nhạt họa tiết vân mây, bên dưới mặc một chiếc váy màu trơn, kiểu dáng sáu nếp gấp màu đỏ lựu. Trên đầu chỉ cài đơn giản một cây trâm gỗ, dù nằm liệt giường lâu ngày cũng không ảnh hưởng đến phong thái của bà – mạnh mẽ, đầy khí chất.

Người phụ nữ kiên cường này đã một tay đưa bốn đứa nhỏ từ Trường An đến Việt Châu, đủ thấy năng lực không tầm thường.

Bà vừa dứt lời, dù hỏi là hỏi Bùi Ngụ Hành, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh và hai đứa nhỏ đứng đón ở cửa đều cảm nhận rõ áp lực từ ánh mắt của bà.

Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký tuy lanh lợi, nhưng vẫn là những đứa trẻ, nghe mẫu thân hỏi vậy liền theo bản năng ngẩng đầu nhìn Tuyên Nguyệt Ninh.

Ngay cả Bùi Ngụ Hành cũng lén quan sát nàng, thấy sắc mặt nàng không tốt, trong lòng bắt đầu nghi ngờ nguồn gốc của chiếc khóa vàng kia. Nhưng nghĩ kỹ lại, số tiền đó đều dùng cho nhà mình, chính mình không nên nghĩ xấu cho nàng.

Hắn khó khăn mở lời để xoa dịu không khí: “Mẫu thân, vào nhà ăn cơm trước đã. Nguyệt Ninh đã nấu một bàn thức ăn cho người. Ăn xong rồi hẵng nói.”

Tuyên phu nhân là người sắc sảo, thấy Tuyên Nguyệt Ninh thì mím môi, hai đứa nhỏ thì nhìn nàng chằm chằm, đến cả Ngụ Hành cũng bênh vực nàng, liền vươn tay nói: “Nguyệt Ninh, lại đây đỡ cô mẫu. A huynh của ngươi chẳng biết chăm sóc người gì cả, nào bằng được Nguyệt Ninh thơm tho, mềm mại.”

Tuyên Nguyệt Ninh cắn chặt môi đến bật máu, nghĩ "đã làm thì không hối hận", nàng đã không hối hận chuyện cầm cố khóa vàng thì có gì mà sợ, liền thả lỏng, bước nhanh tới đỡ lấy tay cô mẫu: “Cô mẫu, tay nghề nấu ăn của Nguyệt Ninh đã tiến bộ, hôm nay toàn là những món người thích. Nhưng nếu ăn không hợp khẩu vị, thì cũng phải nói với Nguyệt Ninh nha.”

Tuyên phu nhân "ừ" một tiếng, để Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh dìu vào nhà: “Vậy cô mẫu phải nếm thử mới được, ăn xong rồi mới tính sổ!”

Bùi Ngụ Hành cười nhẹ: “Mẫu thân, thân thể người còn yếu, chuyện gì cũng bình tĩnh.”

Tuyên Nguyệt Ninh đi vòng qua, kéo nhẹ tay áo của Bùi Ngụ Hành. Khi hắn nhìn sang, nàng cảm kích mỉm cười rồi lắc đầu, chuyện này vẫn cần phải nói cho rõ.

“Hai đứa các ngươi sau lưng ta giở trò gì vậy? Năm xưa khi định thân cho hai đứa, đứa nào cũng sống chết không chịu. Bây giờ đừng có ở trước mặt ta nói đông nói tây.”

Nàng vội buông tay khỏi áo Bùi Ngụ Hành, giận dỗi nói: “Cô mẫu, người nói gì vậy chứ!”

Bùi Ngụ Hành tuy có tài danh, nhưng vì bệnh tật, các tiểu thư Trường An không ai dám gả cho hắn. Còn nàng – một đứa mồ côi bị nhận nhầm, sống nhờ nhà cô mẫu – là người luôn đi trên băng mỏng. Năm đó, Tuyên phu nhân nghĩ cho cả hai đính ước, nhưng cả hai đều không đồng ý, nên bà đành bỏ qua. Ai ngờ hôm nay lại lôi chuyện ấy ra trêu chọc.

Lén nhìn lên, thấy mặt Bùi Ngụ Hành trắng bệch vì giận.

Bữa cơm hôm nay, trừ Tuyên phu nhân ăn ngon, mọi người đều như có vật gì nghẹn ở cổ. Tuyên Nguyệt Ninh thất thần, càng để tâm càng sợ mất đi. Đời trước nàng không thể hiếu thuận với cô mẫu, là nỗi đau mãi trong lòng nàng.

Hai đứa nhỏ thì sợ nàng bị trách mắng, liền đứng hai bên bóp vai đấm chân cho mẫu thân. Bùi Ngụ Hành cũng không rời đi, cẩn thận kể chuyện phòng ốc, bàn ghế, nệm chăn – tất cả đều do Tuyên Nguyệt Ninh một tay sắp xếp.

Tuyên phu nhân ngồi trên ghế, nói: “Được rồi, các ngươi đừng có tỏ ra như thể ta sắp ăn tươi nuốt sống ai. Nói rõ xem, tiền này từ đâu mà có? Có dùng đến thủ đoạn không chính đáng nào không?”

Tuyên Nguyệt Ninh đầu tiên liếc mắt ra hiệu cho Bùi Ngụ Hành đừng xen vào, rồi mới đứng trước mặt bà, nói: “Không có.”

“Vậy là tiền tài bất nghĩa?”

“Cũng không phải.”

"Bang!" – một tiếng đập bàn vang lên. Tuyên phu nhân giận dữ: “Nếu không phải, vậy tại sao con trông như sắp gặp đại họa tới nơi thế? Tuyên Nguyệt Ninh, cô mẫu nuôi dạy con tám năm, con thử nói xem, cô mẫu đã dạy ra cái gì?”

Giọng bà lạnh lùng, tức giận phừng phừng. Hai đứa nhỏ bị dọa đến nỗi không dám nhúc nhích.

Tuyên Nguyệt Ninh thì không chớp mắt, "phịch" một tiếng quỳ xuống, đầu gối nện mạnh lên gạch xanh, ai nấy đều cảm thấy đau thay nàng.

Tuyên phu nhân tay run run đập bàn: “Con... con đi bán thân sao?”

Bùi Ngụ Hành thu hồi ánh mắt đang dò xét Tuyên Nguyệt Ninh, bất đắc dĩ nói: “Mẫu thân, có con ở đây, sao nàng phải bán thân nuôi cả nhà?”

Tuyên phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Không phải thì tốt, không thì ta chẳng biết ăn nói sao với phụ mẫu của nàng...”

“Con đem khóa vàng đi cầm cố rồi.”

Tuyên phu nhân bỗng trợn tròn mắt, một hơi nghẹn lại nơi ngực, giọng run rẩy: “Con đem gì đi cầm cố? Khóa vàng nào?”

Tuyên Nguyệt Ninh nhắm chặt mắt, một lát sau mới mở miệng, dùng giọng trấn tĩnh lặp lại: “Con đem chiếc khóa vàng do phụ mẫu con gửi cho cô mẫu, con biết nó vốn thuộc về con và cũng biết nó nằm trong túi quần áo của cô mẫu, nên lấy ra đem đi cầm cố rồi.”

“Con... sao con dám?”

Tuyên phu nhân tức đến đứng phắt dậy, nhưng choáng váng ngã trở lại ghế. Trong phòng vang lên tiếng hốt hoảng: "Mẫu thân!", "Cô mẫu!"

Bà giận đến tột độ, chống trán, đẩy lũ nhỏ xung quanh ra: “Ngụ Hành, đi! Mau chuộc lại chiếc khóa vàng đó cho ta. Cái đó không thể cầm!”

Tuyên Nguyệt Ninh vẫn quỳ tại chỗ: “Cô mẫu, cầm rồi không chuộc lại được đâu. Con đã xé biên lai rồi.”

Đón lấy ánh mắt bàng hoàng của cô mẫu, lòng nàng run lên đau đớn: “Cô mẫu, một chiếc khóa vàng thì có là gì đâu chứ. Nó cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”

“Tất cả các con ra ngoài hết cho ta!”

allinvn.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play