Tháng ba ở Việt Châu, thời tiết nóng lạnh thất thường, người bệnh ắt hẳn khó lòng chịu nổi cái lạnh này.

Tuyên Nguyệt Ninh và Tuyên phu nhân sau khi uống thuốc, cả hai đều toát ra một tầng mồ hôi. Họ rúc mình dưới nhiều lớp áo, thở dốc hết đợt này đến đợt khác.

Đôi lúc, còn có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của Bùi Cảnh Chiêu.

Nghèo, cái nhà này thật sự nghèo, đến y phục cũng phải mang đi cầm cố hết rồi.

So với cuộc sống gấm vóc lụa là ở Tiêu phủ kiếp trước, đây đúng là một trời một vực. Từ giàu sang xuống nghèo khó, nàng thật ra cũng có chút không quen, nhưng trong lòng lại thầm vui như trộm được vàng.

Nghèo không đáng sợ, ngày sau nàng sẽ gánh vác gia đình, nhất định sẽ nuôi lớn ba đứa trẻ.

Không sai, là ba người. Bùi Ngụ Hành còn chưa đến tuổi trưởng thành, cũng mới chỉ mười sáu tuổi, hắn im lặng gánh vác cái nhà này, dù sao nàng cũng phải san sẻ một phần với hắn.

Tuy rằng luôn cảm thấy việc mình nói muốn dưỡng Bùi Ngụ Hành có chút kỳ lạ, phải biết rằng đó chính là vị Tể tướng của kiếp trước, nhưng nghĩ đến hắn rõ ràng không chịu nổi lạnh, không chịu nổi nóng, ngủ cũng phải đốt hương thơm, mà giờ đây lại phải ngủ ở vách ván gỗ ọp ẹp bên cạnh, lòng nàng lại thấy xót xa.

Luôn cảm thấy ngủ ở nơi này thật là bẩn. Nàng phải mau chóng kiếm tiền, làm cho cái nhà này giàu có lên.

Lặng lẽ trở mình, nàng kéo chiếc túi tiền vẫn luôn cầm trong tay ra một chút, rồi dốc hết lên chiếc giường ọp ẹp. Dưới ánh trăng, nàng tận mắt nhìn thấy ba trăm đồng tiền xếp thành một gò nhỏ.

Từng đồng, từng đồng được nàng đếm qua, rồi lại cẩn thận ngắm nhìn tờ ngân phiếu kia một phen, cẩn thận gấp lại rồi cất đi.

Nàng nghĩ việc đầu tiên là nàng và Bùi Ngụ Hành đi thuê nhà vào ngày mai, coi tốn bao nhiêu tiền, sau đó mời lang y cho Tuyên phu nhân, còn phải lưu tiền thuốc cho cô mẫu sau này, tiền mua đồ đạc bày biện nhà mới, đang nghĩ ngợi rồi nàng cũng từ từ chìm vào giấc ngủ ngon.

Trong khoảnh khắc trước khi ngủ, nàng nắm chặt túi tiền nghĩ thầm, nhà họ Trịnh cuối cùng cũng làm được một việc tốt, cái khóa vàng này coi như là tiền lãi mà họ thiếu nàng, ngày sau ai cũng không nợ ai.

Cách một bức tường, Bùi Ngụ Hành vẫn còn mặc bộ trường bào tay rộng kia. Trừ bộ y phục ngày mai phải mặc, tất cả những thứ còn lại đều được hắn mang sang phòng Tuyên Nguyệt Ninh, đắp cho hai người.

Đến cả chăn đệm họ cũng không có.

Từng là thiếu chi kiêu tử, giờ cũng coi như đã nếm trải hết mọi khổ sở của nhân gian.

Tấm ván gỗ ọp ẹp dưới thân tỏa ra mùi hương gỗ, Bùi Ngụ Hành mở to mắt, có chút không ngủ được.

Ngày xưa hắn đều sẽ ép mình vào giấc ngủ, chứ mà cứ không ngủ được, hôm sau ai sẽ ra ngoài tìm lang y, rồi trong nhà sẽ ra sao.

Nhưng hôm nay, lúc hắn không có ở đây, Tuyên Nguyệt Ninh lại đứng ra, bảo vệ các đệ muội của hắn.

Bọn nhỏ tuổi còn nhỏ lại tâm tư đơn thuần, nếu không có Tuyên Nguyệt Ninh, dù không bị bắt đi cũng sẽ bị kinh sợ, làm sao còn có thể cùng hắn cười đùa quấn quýt như vậy.

Vội vàng tới lui, hắn quên nói lời cảm tạ với Tuyên Nguyệt Ninh.

Trên bàn trong phòng, nàng để lại cho hắn nửa cái bánh hồ đã nguội lạnh.

Tuyên Nguyệt Ninh, người từng thấy hắn thì vâng vâng dạ dạ, mặt có thể đỏ tới tận cổ, sao đột nhiên gan dạ đến vậy, dám cãi nhau với bà chủ trọ, nói dối điều luật của《Đại Lạc luật》.

Nhưng… có người có thể bảo vệ cái nhà này khi hắn không có ở đây, hắn thật sự cảm thấy có thể thở phào nhẹ nhõm, bao nhiêu căng thẳng bấy lâu nay cũng được thả lỏng một ít.

Bùi Cảnh Ký xoay người một cái rồi chui vào lòng hắn ôm chặt, hắn ghét bỏ bĩu môi nhưng vẫn ôm lấy đệ đệ, giờ đã thấy buồn ngủ một chút, ngày mai nhất định phải tìm được nhà để dọn đi.

Bà già chủ trọ vốn là một kẻ có máu mặt trong khu này, bị uất ức như vậy chờ đến khi suy nghĩ lại, ai biết có tìm đến cửa lần nữa không.

Hơn nữa bà ta cũng chịu sự sai khiến mà đến, người đứng sau chắc chắn sẽ đến dò xét, hắn sợ bọn họ lại bày trò, cái nhà này không chịu nổi sóng gió nữa đâu.

Sáng sớm hôm sau, mọi người trong nhà đều thức giấc, ngay cả Tuyên phu nhân cũng tỉnh táo được mười lăm phút, ăn cơm uống thuốc rồi lại nặng nề ngủ tiếp, không ai nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua.

Sau khi thu xếp ổn thỏa cho bà, bọn họ mới qua loa ăn uống. Bùi Ngụ Hành ở trong phòng dặn dò hai đứa nhỏ, Tuyên Nguyệt Ninh ở bên cạnh suy nghĩ làm thế nào để hắn chịu mang nàng cùng đi ra ngoài.

Hôm qua đã ra nhiều mồ hôi, nàng lại không phải là tiểu cô nương của kiếp trước, luôn lo lắng mình sẽ bị bỏ rơi. Tâm cảnh thay đổi, cơ thể cũng tràn đầy sức lực, phong hàn đã đỡ hơn một nửa.

Còn chưa đợi nàng mở miệng, có tiếng cười lớn vang lên ngoài cửa, cửa viện rung lên "bang bang", "Muội tử, mau mở cửa, nghe nói hôm qua các ngươi bị người ta khinh nhục, hôm nay ta cố ý đến cửa tạ tội đây."

"Cũng do cữu cữu của các ngươi, tính tình thối như cục đá ở hố xí vậy, ta đều bị hắn làm tức chết rồi. Muội muội mang con cháu đến nương nhờ hắn, hắn không những không giúp đỡ mà còn làm toàn chuyện bậy bạ."

Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng, người đến chính là mợ của Bùi Ngụ Hành, Tiêu phu nhân, bá mẫu của Tuyên Nguyệt Ninh.

Bùi Ngụ Hành cúi đầu liền chạm phải ánh mắt mang cảnh giác giống mình của Tuyên Nguyệt Ninh, động tác khựng lại một chút, rồi lại như không có chuyện gì mà quay đầu đi.

Bùi Cảnh Ký được huynh trưởng đồng ý, mới chạy ra mở cửa.

Trước cửa đi đầu là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ thạch lựu, mái tóc búi cao cài trâm ngọc đang lung lay nhẹ nhàng, bà ta dùng tay che miệng, móng tay sơn màu đỏ tươi, tuổi đã ngoài ba mươi, mỗi cử chỉ đều toát ra vẻ phong tình.

Thu hút nhất chính là mái tóc màu nâu nhạt của bà ta, dưới ánh mặt trời chiếu vào, còn ánh lên một vẻ rực rỡ.

Bà ta thân thiết kéo tay hai đứa nhỏ đi vào, nô bộc phía sau đặt những đồ vật mà bà ta mang đến vào trong phòng, cung kính chờ ở ngoài cửa.

Trong phòng không có ghế dựa, mà bà ta cũng không them để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của Bùi Ngụ Hành, ngồi xuống giường Tuyên Nguyệt Ninh, nắm lấy tay Tuyên Nguyệt Ninh, bắt đầu lải nhải kể lể bà ta đã tốn bao nhiêu sức lực mới lấy được mấy đồng tiền từ nhà họ Tuyên không muốn nhận bọn họ để đến thăm bọn họ như bây giờ.

Nhìn thì giống như bà ta cùng bọn họ có chung kẻ thù vậy, mắng chửi nhà họ Tuyên một hồi lâu, thể hiện như một người phụ nữ thức thời, hào sảng.

Nhưng nếu cẩn thận nghe, người ta sẽ phát hiện, trong lời nói của bà ta đều đẩy hết mọi trách nhiệm về phía nhà họ Tuyên, đuổi người đóng cửa là nhà họ Tuyên, ngăn cản bà ta đến thăm hỏi bọn họ cũng là nhà họ Tuyên, hóa ra cả nhà họ Tuyên chỉ có một mình bà ta là người tốt.

Ai cũng biết Tiêu phu nhân là một người lương thiện, hồi trước Việt Châu từng bị quân địch bao vây, vẫn là Tiêu phu nhân đứng ra chịu áp lực, dẫn đầu mở kho phát lương, nên thanh danh trong bá tánh cực kỳ tốt.

Theo Tuyên Nguyệt Ninh nghĩ, nhà họ Tuyên này, chỉ có Tiêu phu nhân là khôn khéo nhất.

Chịu đựng ánh mắt dò xét của Tiêu phu nhân trên mặt mình, nàng ngượng ngùng cười.

Tiêu phu nhân là con gái của Hồ Thương, một thương gia giàu có ở Việt Châu, giỏi giang việc buôn bán, mọi chi tiêu của cả nhà họ Tuyên đều do bà ta cung cấp.

Tuyên gia mà bà ta nói cũng chính là thứ huynh của cô mẫu, đến tuổi trưởng thành liền tách ra khỏi gia tộc sống một mình, vốn là một kẻ suốt ngày ăn chơi lêu lổng, nhưng từ khi cưới Tiêu phu nhân, người đứng đắn hẳn lên, còn lấy được một chức quan nhỏ.

Ăn cơm mềm ăn đến xương cốt cũng nhừ, toàn bộ trong nhà đều bị Tiêu phu nhân nắm chặt trong tay. Gả cho ông ta nhiều năm, Tiêu phu nhân chỉ sinh được một người con trai trưởng, sau đó không sinh được thêm đứa nào nữa, hậu viện có rất nhiều thiếp thất, nhưng chỉ có một vị thiếp gốc Hồ thành công nuôi sống được một cô con gái.

Do vậy, Tiêu phu nhân từ khi bước chân vào cửa, chưa từng nói một câu nào là thật.

Từ chối không thu nhận bọn họ là bà ta, cố ý giới thiệu chỗ ở tồi tàn này cho bọn họ cũng là bà ta, nào có chuyện tất cả là do cữu cữu, chẳng qua là bà ta quen thói làm bộ làm tịch mà thôi.

Bà ta miêu tả cữu cữu thành một kẻ tiểu nhân ích kỷ, hễ có ý tưởng xấu nào là đổ hết lên đầu ông ta, còn mình thì trong sạch, muốn làm người tốt nhưng bất lực.

Kiếp trước, chẳng phải bọn họ đã bị cái bộ mặt tri kỷ giả nhân giả nghĩa này lừa gạt đến thê thảm sao.

Bọn họ dọn đến cái viện nhỏ tồi tàn này đã hơn một tháng, nếu bà ta có lòng, sao lại chỉ mang đến hai gói bánh ngọt, chẳng lẽ không biết thứ bọn họ thiếu nhất bây giờ là thuốc thang và tiền bạc sao?

Tiêu phu nhân thân mật kéo tay Tuyên Nguyệt Ninh, trong giọng nói đầy vẻ sầu não: "Đều tại ta, ngày đó sợ mọi người lang thang đầu đường, nên đã giới thiệu chỗ này cho mọi người, ai ngờ bà chủ trọ lại ác độc đến vậy, còn suýt chút nữa bắt hai đứa nhỏ đi, ta thật hối hận. Cũng may hai huynh muội các con kiên cường, không để bọn chúng thực hiện được."

Hôm qua bà chủ trọ vừa đi, hôm nay Tiêu phu nhân đã đến cửa, cái viện này vẫn là do Tiêu phu nhân giới thiệu, nếu không để ý đến bọn họ, sao tin tức lại nhanh nhạy như vậy.

Chỉ sợ là bà già kia nhận lệnh từ Tiêu phu nhân.

Liên hệ với những gì nhà họ Bùi gặp phải ở Việt Châu trong kiếp trước, Tuyên Nguyệt Ninh càng thêm cảm thấy suy đoán của mình không sai. Việt Châu cách xa Trường An, Lạc Dương như vậy, nếu có ai muốn hại nhà họ Bùi, đương nhiên là tìm người ở Việt Châu là thuận tiện nhất.

Mà Tiêu phu nhân này bề ngoài thanh danh rất tốt nhưng bản chất lại là một kẻ tham lam vô độ, vì tiền mà bán đứng nhà họ Bùi, vốn là chuyện bà ta dám làm.

Nghĩ đến đủ thứ chuyện sau này có thể xảy ra, nhất định phải khiến Bùi Ngụ Hành đề phòng bà ta.

Nàng lập tức đáp lời: "Bá mẫu không cần tự trách, đâu phải bá mẫu muốn đẩy mấy đứa cháu xuống hố lửa đâu. Cháu còn thấy bá mẫu đưa tiền cho bà già kia để bà ta chiếu cố chúng cháu, ai ngờ lòng người hiểm ác, thật sự quá đáng!"

Một người mỗi ngày nằm trên giường uống thuốc như nàng mà tận mắt nhìn thấy sao? Rõ ràng là bịa chuyện.

Bùi Ngụ Hành nghe thấy lời này bỗng chốc ngẩng đầu, đôi môi đỏ như máu vẫn yêu diễm như cũ, thấy hai người thân mật ghé vào nhau, hắn mím môi.

Tiêu phu nhân bị nàng nói một câu nghẹn họng, đón nhận đôi mắt trong veo như nước, ngập tràn vẻ ngây thơ không hiểu chuyện của nàng, nửa ngày mới nghẹn ra một câu, "Vậy à? Bá mẫu cũng là tốt bụng nhưng lại làm thành chuyện xấu phải không."

"Cháu hiểu bá mẫu mà." Tuyên Nguyệt Ninh vùi đầu vào lòng Tiêu phu nhân, nàng sợ mình không nhịn được sẽ bật cười, Tiêu phu nhân rất coi trọng thể diện, nàng vừa mới nói thấy bà ta đưa tiền cho người khác, còn hiểu lầm là vì tốt cho bọn họ, bà ta nhất định sẽ phải diễn tiếp, hơn nữa bà ta cũng không thể phản bác.

Nói bà ta không đưa tiền cho bà già kia thì Tuyên Nguyệt Ninh căn bản không thể thấy cảnh đó, chẳng lẽ bà ta vốn dĩ không muốn chăm sóc bọn họ? Hay là nói bà ta đưa tiền cho bà già kia một cách bí mật, nàng không thể biết được? Giải thích thế nào cũng không ổn, chi bằng cứ thuận theo câu chuyện của nàng.

"Bá mẫu, người thật sự quá tốt, Nguyệt Ninh lớn lên nhất định sẽ báo đáp người."

Lời nàng vừa dứt, liền cảm thấy thân mình Tiêu phu nhân cứng đờ, một bàn tay vỗ nhẹ lên lưng nàng: "Nguyệt Ninh ngoan lắm."

Bùi Ngụ Hành vẫn luôn im lặng, nhìn thân mình Tuyên Nguyệt Ninh không ngừng run rẩy, đôi môi mím chặt giãn ra: "Bá mẫu cho bà già kia bao nhiêu tiền? Vẫn là nên đòi lại cho thỏa đáng."

Tiêu thị khẽ cắn môi: "Đều là số tiền nhỏ thôi, các con yên tâm, ta tự nhiên sẽ đi tìm bà ta đòi."

"Vậy thì tốt rồi, nhưng chớ có để cữu cữu biết được, cữu cữu giận lên lại trách mắng bá mẫu."

"Các con không cần lo lắng, đã trả tiền thuê nhà rồi thì cứ yên tâm ở lại, Ngụ Hành…"

Trong khoảng thời gian hai người nói chuyện, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn luôn khom lưng ghé vào lòng Tiêu phu nhân, dạ dày bỗng cuộn trào, lồng ngực tự dưng thấy muốn phun, cảm giác mồ hôi dính nhớp ở giữa tay nàng và tay Tiêu phu nhân trở nên rõ ràng, khiến cả người nàng nổi da gà.

Mồ hôi lạnh ròng ròng, thêm vào đó chóp mũi toàn là mùi hương của Tiêu phu nhân, cuối cùng nàng không nhịn được đẩy mạnh Tiêu phu nhân ra, khiến bà ta lảo đảo suýt chút nữa ngã xuống giường, "Uẹ" một tiếng nôn thốc nôn tháo ra ngoài.

Tiêu phu nhân không kịp phản ứng, eo xoay một chút không nói, còn xui xẻo bị nôn trúng một chiếc giày, còn bị dính không ít vào vạt váy, mặt bà ta nhăn nhó.

allinvn.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play