Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký đồng thanh kêu lớn: “A huynh!” rồi cùng nhau chạy về phía Bùi Ngụ Hành. Một người đứng bên trái, một người đứng bên phải che chở cho huynh trưởng. Bọn nhỏ nhận lấy đồ vật từ huynh trưởng, rồi nhanh nhẹn nhảy chân sáo đóng cửa viện lại, nhưng vì then cửa bị gãy khiến cửa bị hở một khe nhỏ.

Bùi Ngụ Hành chỉ liếc mắt nhìn chỗ then cửa gãy cũng đã ẩn đoán được vài phần sự việc.

“Đi lấy que củi chèn tạm vào.”

“Vâng.” Bùi Cảnh Ký ôm gói thuốc chạy về phía bếp.

Sau khi đã đóng xong cửa viện, Bùi Ngụ Hành mới dời ánh mắt nhìn về phía Tuyên Nguyệt Ninh.

Khác với vẻ mặt ửng hồng vì phong hàn của Tuyên Nguyệt Ninh, hắn lại có vẻ suy nhược, tái nhợt dù chưa trưởng thành.

Từ khi còn trong bụng mẫu thân, hắn đã mang bệnh, lại sinh non, nên thân thể luôn yếu ớt. Tuyên phu nhân vì sức khỏe của hắn mà rầu thúi ruột.

Nàng luôn lo sợ Bùi Ngụ Hành sẽ không sống nổi đến ba mươi tuổi, nhưng cuối cùng, hắn lại gắng gượng cùng thân thể yếu ớt này mà trở thành Tể tướng Đại Lạc, ngược lại nàng lại chết trước.

Cuộc đời vô thường, chẳng qua là như vậy.

Hiện giờ, nàng vẫn còn có thể ở trong cái viện nhỏ này nhìn thấy thiếu niên xanh xao, chứ không phải một kẻ máu lạnh tàn nhẫn bị người đời ví như thanh đao trong tay nữ đế, thật quá tốt.

Trong đầu nàng giờ đang có ngàn vạn ý nghĩ ùa đến, hỗn loạn. Bùi Ngụ Hành đợi mãi không thấy nàng đáp lời, lên tiếng hỏi lại lần nữa.

“Tuyên Nguyệt Ninh, vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi đang bệnh mà cũng phải ra khỏi phòng?”

Gọi cả tên lẫn họ, đây là tức giận rồi.

Tuyên Nguyệt Ninh lập tức hoàn hồn, vừa đối diện với đôi mắt kia, một luồng khí lạnh từ xương sống lan lên, khiến nàng giật mình.

Thấy hắn tiến lên vài bước, theo bản năng nàng muốn lùi về sau, chân vừa nhấc lên liền cảm thấy toàn thân vô lực, mềm nhũn quỳ xuống, hướng về phía Bùi Ngụ Hành đang đứng đối diện hành một đại lễ. 

Bùi Ngụ Hành: ……

Tuyên Nguyệt Ninh: Sao chân lại mất sức đúng thời điểm vậy……

Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký kinh ngạc kêu lên, vội đỡ nàng dậy: “A tỷ, tỷ không sao chứ?”

“Không có gì.”

Tránh né ánh mắt của Bùi Ngụ Hành, nàng cúi đầu nói thêm một câu: “Chỉ là không còn chút sức lực nào thôi.”

Thân thể nàng vốn đã suy yếu, hoàn toàn dựa vào cố gắng để chống đỡ với bà già kia. Lúc này bà ta đã đi, Bùi Ngụ Hành đã trở về, tâm thần được thả lỏng, nên cả người liền mất hết sức lực.

Hai đứa nhỏ đỡ nàng, kéo nàng từ trên mặt đất lên, nhưng thân nàng mềm như bông, mặc dù thân thể mỏng manh, nhưng dù sao nàng cũng là cô nương mười ba tuổi, nên hai đứa nhỏ bảy tuổi sao có thể đỡ được.

Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký mắt tròn xoe nhìn Bùi Ngụ Hành: “A huynh, huynh đến giúp đi mà.”

Lời trẻ con thì vô tư, nên Tuyên Nguyệt Ninh không để bụng, chống đỡ cánh tay đang run rẩy muốn cố gắng đứng dậy.

Do thân thể ốm yếu, nên Bùi Ngụ Hành dù có tài hoa hơn người nhưng không thể giống như những thiên chi kiêu tử khác được ra ngoài ngao du học hỏi, cũng không thể tìm nơi sơn dã thanh u xây nhà làm thơ, nhưng hắn vốn có tài danh, giao du rộng rãi, nhờ bạn bè mà biết được nhiều điều, đủ để mở mang tầm mắt.

Bùi gia tổng cộng có năm chi, chi của Bùi phụ chính là dòng dõi danh gia vọng tộc ở Trung Châu. Bùi phụ làm đến chức Giám sát Ngự sử, bên ngoài luôn tỏ vẻ nghiêm túc ít lời, nhưng về nhà thì đối với đích trưởng tử không có yêu cầu nào mà không đáp ứng.

Tuổi trẻ tài cao, lại được phụ mẫu sủng ái, nên cũng vô cùng nuông chiều bản thân.

Không phải cao lương mỹ vị sẽ không ăn, không phải rượu nho sẽ không uống, không phải lăng la tơ lụa sẽ không mặc, đối với việc Tuyên Nguyệt Ninh ở nhờ càng là khinh thường ra mặt, chưa bao giờ liếc mắt nhìn nàng.

Sau khi gia đạo sa sút, hắn mất đi tất cả. Đến khi hắn lại lần nữa vươn lên, hành vi càng thêm trầm trọng, ngay cả trân phẩm thượng cống của Đại Uyên quốc hắn cũng dám xin Nữ Đế ban cho, chỉ vì hắn muốn thưởng thức trước khi ngủ, mà Nữ Đế sau khi cười lớn, lại thật sự ban cho hắn.

Hiện giờ không phải lúc hai người sống nương tựa lẫn nhau, cũng không phải lúc tạo hóa trêu ngươi khiến thân phận cách xa.

Hắn, Bùi Ngụ Hành, e rằng trong lòng vẫn còn chán ghét nàng.

Một người luôn yêu sạch sẽ và kiêu căng như hắn, làm sao có thể chạm vào nàng, giúp nàng đứng dậy.

Nghĩ vậy, nàng khẽ lắc đầu, đẩy hai đứa nhóc ra, sờ đến khung cửa, tính toán mượn lực đứng lên.

Ai ngờ bàn tay đang vịn trên khung cửa bị một bàn tay khác nhẹ nhàng nắm lấy. Khí lạnh lẽo từ tay truyền đến, thân thể đang sốt cao chạm vào cái lạnh này, thập phần thoải mái, ngoài ý muốn có chút không nỡ buông ra.

Bên tai vang lên một tiếng “xuy” nhẹ, mang theo sự thiếu kiên nhẫn. Ngẩng đầu lên, nàng thấy Bùi Ngụ Hành đã nửa ngồi xổm xuống, một tay khác đang định vòng qua eo nàng.

Lúc này nàng thực sự kinh ngạc.

“Ngươi, không cần, ta tự mình có thể……”

Nửa câu nói còn lại nghẹn lại bởi hành động của hắn. Thân thể nàng bỗng chốc được nâng lên, được hắn vững vàng ôm vào lòng.

Hắn cúi đầu liếc nhìn nàng một cái, “Có thể?”

Cho dù là một thiếu niên ốm yếu, nhưng dù sao vẫn là một nam nhân, sức lực tự nhiên lớn hơn nàng nhiều.

Trong nháy mắt, nàng đã được đặt lên giường, cùng Tuyên phu nhân nằm cạnh nhau.

Hai đứa nhỏ một trước một sau nhảy tiến vào. Từ khi Bùi Ngụ Hành trở về, bọn nhỏ không cần trang vẻ hiểu chuyện, trở nên hoạt bát hơn, về đúng với tuổi nhỏ của mình.

Bọn nhỏ vây quanh Bùi Ngụ Hành, kể lại chuyện xảy ra một cách đầy sinh động.

Bùi Cảnh Ký vốn nhút nhát, nhưng nôn nóng muốn kể, hiện đang nghẹn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Bùi Ngụ Hành nhìn đệ đệ của mình, nói: “Không vội, từ từ nói.”

Càng nói càng lưu loát, Bùi Cảnh Chiêu không kìm được vừa vòng quanh huynh trưởng vừa quơ tay múa chân lên nói.

Tiếng cười vui vẻ dường như không bao giờ dứt.

Không còn run rẩy sau cơn sợ hãi, không còn sốt cao dai dẳng, trong lòng bọn nhỏ vẫn chưa bị phủ bóng đen.

Tuyên Nguyệt Ninh im lặng nhìn đệ muội, nét mặt tràn đầy vẻ dịu dàng và may mắn.

Trong phòng không có ghế dựa, Bùi Ngụ Hành sẽ không làm ra động tác khiếm nhã là dựa vào tường, hắn đứng thẳng tại chỗ, thỉnh thoảng phụ họa một câu với bọn nhỏ, khiến chúng càng thêm huyên náo.

Chỉ vài câu, hắn đã biết rõ toàn bộ sự tình xảy ra sau khi mình rời nhà, đi mời lang y. Hắn kín đáo liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, rồi mới tỏ vẻ hứng thú hỏi: “Điều nào trong《Đại Lạc luật》 quy định buôn bán quan nhân phải chịu phạt một năm rưỡi? Sao ta không biết?”

Hai đứa nhỏ chớp mắt, nghi hoặc nói: “Có phải a huynh nhớ nhầm không? A tỷ đã hung hăng dọa cho bà già kia một phen đấy!”

Bùi Ngụ Hành thông minh tuyệt đỉnh, nhìn qua sẽ không quên. Hắn có chí hướng học tập theo phụ thân, đọc thuộc luật pháp. Cái bộ luật khô khan nhạt nhẽo như《Đại Lạc luật》hắn có thể thuật lại từ đầu đến cuối không sót một chữ.

Tuyên Nguyệt Ninh dựa nửa người vào tường, đối diện với ánh mắt của Bùi Ngụ Hành nở nụ cười, trong mắt ánh lên vẻ tinh nghịch: “À, kỳ thực ta chỉ lừa bà ta thôi, không ngờ bà ta lại tin thật.” 

Chỉ là lúc Bùi Ngụ Hành còn ở Trường An ôn thư, nàng tình cờ đọc được một điều luật, lấy thiếp giả là thê, phạt tù một năm rưỡi. Để dọa bà ta, trong đầu nàng chợt nhớ đến điều luật này, thế là bịa ra một chút.

Nghe tỷ tỷ nói xong, ánh mắt Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký nhìn Tuyên Nguyệt Ninh tràn ngập vẻ khâm phục.

Ngay cả Bùi Ngụ Hành đứng bên cạnh cũng không nhịn được khẽ nhếch khóe miệng. Trước khi Tuyên Nguyệt Ninh nhìn sang, hắn vội nghiêng đầu đi, nhìn lại căn nhà chỉ có bốn vách tường lại còn bị người ta ức hiếp, ý cười liền tắt.

Sau khi dỗ hai đứa nhỏ đi sắc thuốc, hắn mới đi đến bên giường cẩn thận quan sát Tuyên phu nhân.

Bệnh của Tuyên phu nhân nặng hơn Tuyên Nguyệt Ninh nhiều, ầm ĩ như vậy mà vẫn không tỉnh.

Tuyên Nguyệt Ninh cũng quay đầu lại, lo lắng nhìn về phía Tuyên phu nhân. Bùi Ngụ Hành sáng sớm ra ngoài là để đi mời lang y, sắp đến giờ giới nghiêm ban đêm mới trở về, trên người lại chỉ có thang thuốc, có thể thấy là không mời được lang y. Nàng khẽ nói: “Cô mẫu bệnh ngày càng nặng hơn, chúng ta phải mau chóng đưa cô mẫu đến y quán.”

Lang y không đến, chẳng qua là vì Bùi gia không có tiền để mời.

Nàng đẩy số tiền vừa cầm đồ vật đến trước mặt Bùi Ngụ Hành, chỉ giữ lại tờ biên lai: “Vừa rồi huynh cũng đã nghe rồi đó, muội bảo bọn nhỏ đi cầm cố chiếc khóa vàng. Huynh cứ yên tâm, đồ vật đó thật sự là của muội. Đây là tiền còn lại sau khi đã trả tiền thuê nhà, ngày mai chúng ta hãy đưa cô mẫu đến y quán được không?”

Sự buồn phiền về việc nàng cho cầm cố chiếc khóa vàng liền tan biến hết, khi nhận ra nó có thể giải quyết khó khan trước mắt.

Sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Bùi Ngụ Hành, nàng mím môi, dù đầu đang khó chịu nhưng vẫn cố gắng khuyên nhủ: “Nay đã khác xưa rồi, muội cũng là một phần tử trong nhà, muội rất vui khi thấy a huynh dùng số tiền này.”

Bùi Ngụ Hành vẫn giữ nguyên tư thế khom lưng xem xét Tuyên phu nhân, nghe nàng nói vậy, thân mình khựng lại, trong mắt thoáng hiện vẻ khó tin, ánh mắt từ túi tiền chuyển sang nhìn Tuyên Nguyệt Ninh.

Từ ngày nhà xảy ra chuyện, hắn đã sớm không còn là kiều công tử không biết đến cơm áo gạo tiền.

Cuối cùng, hắn đứng thẳng người nhận lấy túi tiền, nghe thấy tiếng thở ra khe khẽ như trút được gánh nặng của Tuyên Nguyệt Ninh, trong lòng bỗng thấy vui vẻ.

“Ta sẽ trả lại ngươi. Ngày mai không chỉ tìm lang y, còn phải tìm một chỗ ở mới, nơi này không an toàn.”

Tuyên Nguyệt Ninh muốn xua tay, nhưng lại không còn sức lực, chỉ đành nói: “Bùi gia nuôi dưỡng ta nhiều năm, ta lại không có gì báo đáp, chỉ có thể dùng số tiền này tận tâm, mong nó có thể giúp chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn này.”

Bùi Ngụ Hành trả lại túi tiền cho nàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của nàng nói: “Tiền cứ để ngươi giữ, có cần gì ta sẽ đến tìm ngươi lấy. Ngươi cũng nói rồi đấy, ngươi cũng là một phần tử trong nhà, cứ yên tâm, Bùi gia sẽ không bỏ rơi ngươi đâu.”

Tuyên Nguyệt Ninh nghe xong những lời này, vành mắt liền nóng lên. Đúng vậy, ngươi không bỏ rơi ta, là ta bỏ rơi ngươi.

Không cần biết lý do là gì, chỉ nhìn kết quả.

Là nàng quá sai.

Trong phòng nhất thời chỉ còn tiếng hít thở của ba người. Tuyên Nguyệt Ninh dùng chút sức lực vừa hồi phục, mở tờ biên lai kia ra, “xoẹt” một tiếng xé nó thành hai nửa, giây lát liền biến thành một đống vụn giấy.

Bùi Ngụ Hành không ngăn cản, dù sao chiếc khóa vàng kia là đồ của nàng, nàng hoàn toàn có quyền xử lý. Hắn chỉ nói một câu: “Đâu cần phải làm vậy, sau này có lẽ vẫn còn cơ hội chuộc lại.”

Ngón tay Tuyên Nguyệt Ninh lướt qua đống vụn giấy: “Đã cầm cố rồi, đằng nào cũng không chuộc lại được, cần gì phải nhìn cho thêm bực bội.”

Vừa dứt lời, hai đứa nhỏ bưng hai chén thuốc đi đến, nhận lấy chiếc bánh hồ mà Bùi Ngụ Hành mua về. Tuyên Nguyệt Ninh liếc nhìn hắn một cái, không nói một lời xé chiếc bánh làm hai nửa, tự mình từng chút từng chút một nuốt nửa chiếc bánh vào bụng, khôi phục lại chút sức lực. 

Bên kia, ba người vây quanh Tuyên phu nhân nhúng bánh hồ vào nước, muốn đút cho bà ăn, nhưng lại không biết cách, làm ướt cả vạt áo của Tuyên phu nhân.

Thở dài, nàng nhét nửa chiếc bánh hồ còn lại vào tay Bùi Ngụ Hành, chỉ tay về phía Tuyên phu nhân: “Các ngươi đỡ cô mẫu dậy, ta đến đút cho cô mẫu.”

Bất ngờ bị nhét vào tay một nửa chiếc bánh hồ ấm áp, Bùi Ngụ Hành liền thấy Tuyên Nguyệt Ninh không biết dùng cách gì mà khiến Tuyên phu nhân há miệng, rồi theo nàng đút cho bà ăn từng chút một.

Trong lúc đút ăn, Tuyên Nguyệt Ninh còn bớt thời gian liếc nhìn Bùi Ngụ Hành, đôi lông mày lập tức nhíu lại: “Còn không tranh thủ lúc nóng hổi mà ăn đi, lát nữa nguội thì không ăn được đâu. Còn tưởng mình là thần tiên uống sương sớm chắc? Không ăn cơm đàng hoàng thì ngươi làm sao chăm sóc được cả nhà chúng ta hả?”

Kiếp trước nàng phải chăm sóc cho mẫu thân của Tiêu Tử Ngang, nên tự nhiên biết cách làm thế nào chăm người bệnh ăn cơm. Khi đó con vợ lẽ của Tiêu Tử Ngang hay quấn quýt bên cạnh nàng, nàng rảnh rỗi còn phải mắng cho một trận để nó chịu ăn uống.

Hiện tại Bùi Ngụ Hành vẫn còn là một thiếu niên, thấy hắn cầm chiếc bánh hồ ngơ ngác đứng đó, nàng nhất thời theo thói quen nói ra. Bùi Ngụ Hành có một tật xấu là kén ăn, nếu không ai để ý đến hắn, chắc chắn tối nay hắn sẽ không ăn cơm.

Nàng vội vàng đút cơm đút thuốc, hôm nay tâm thần lại bị đả kích mạnh, hoàn toàn không chú ý tới ngữ khí và thần thái hiện tại khác biệt bao nhiêu so với nàng của mười ba tuổi ngày xưa, khi đó còn sợ Bùi Ngụ Hành, đến nói chuyện cũng không được trôi chảy.

Bùi Ngụ Hành nắm chặt chiếc bánh hồ, nhìn nàng rất lâu không nói gì.

allinvn.net

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play